“Bíp – bíp – bíp” Tiếng còi xe vang lên liên hồi, kéo được hồn của Ôn Địch về thực tại.
Cô đờ đẫn nhìn kính chắn gió phía trước của chiếc xe địa hình, những xe ở làn bên cạnh đang chầm chậm lái về phía trước, chỉ có xe của cô đang đứng nguyên tại chỗ.
“Bíp – bíp –“ Xe đứng sau cô lại bấm còi thúc giục.
Ôn Địch đưa tay nắm vô lăng, nhưng lại lóng ngóng không biết nên làm gì, cô có làm thế nào xe cũng không động đậy.
Chợt nhớ ra, cô quên nhấn chân ga.
Xe phía sau cuối cùng đã hết kiên nhẫn, xuống xe đi lên phía xe cô.
“Thùng thùng!” Người nọ liên tục gõ cửa sổ xe.
Ôn Địch nhìn xuyên qua cửa kính xe để xem ai đang ở ngoài, nhưng lại chẳng thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó. Hiện giờ mắt cô đã nhòe đi, mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo.
Cô trượt cửa kính xuống, “Xin lỗi anh, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe lắm.”
Người nọ nhìn thấy mặt Ôn Địch tái nhợt, nhận ra cô là ai, vẻ mặt đang bức tức lập tức tiêu tán, “Để tôi gọi 120 cho cô.” Nói rồi, người đó sờ điện thoại đang để trong túi quần.
“Không cần đâu, cảm ơn anh, hiện tại tôi đã ổn hơn chút rồi.”
“Ít thức đêm thôi cô gái, cứ lao lực như vậy, tới lúc mất mạng rồi thì để cái xe trăm triệu này cho ai hưởng?”
Ôn Địch dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể nở nụ cười, chỉ đành cảm tạ người đó lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-khi-nao/2542643/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.