Ôn Địch đang ngủ rất sâu nên Nghiêm Hạ Vũ không dám nhúc nhích, ngồi xổm một thời gian dài khiến chân anh tê rần, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không giữ thăng bằng nổi mất.
Anh chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi gửi tin nhắn cho quản lý khu nghỉ dưỡng: [ Mang cái ghế đẩu qua cho tôi. ]
Quản lý trả lời: [Được, Tổng giám đốc Nghiêm, tôi đưa sang ngay. ]
Anh là cổ đông lớn nhất của khu nghỉ dưỡng này và cả khu nghỉ dưỡng mà trước kia Ôn Địch hay đến, nhưng chẳng có mấy ai biết.
Anh không có hứng thú với việc đầu tư vào khu nghỉ dưỡng, nhưng Ôn Địch lại thích sáng tác ở các khu nghỉ dưỡng, có khi còn ở tận mấy tháng, thế là anh khoát vung tiền, sắp xếp kiểu gì cũng được, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.
Ở bên cạnh có một dòng suối, anh đã bỏ ra một số tiền khá lớn để tạo ra nó, còn phải chắc chắn rằng dòng nước sẽ chảy liên tục không ngừng, bồn nước trên đỉnh núi cũng phải sửa sang lại một lần.
Thứ khó nhất là mấy tảng đá và cây cỏ hai bên dòng suối, không thể không hài hòa thoạt nhìn không được giống như một dòng suối nhân tạo.
Ban đầu các cổ đông khác không đồng ý, họ nói chi phí quá cao.
Sau đó anh tự bỏ tiền của mình ra làm.
Ghế đẩu được đưa tới, Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống trước mặt Ôn Địch.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, bàn tay còn đang bị cô siết chặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-khi-nao/2542612/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.