- Nhưng bây giờ trong lòng tôi chỉ có mình anh ấy. Tôi yêu anh ấy nhiều như vậy thì làm sao có thể quên để ở bên anh. Như vậy cả đời anh sẽ chỉ bên một người mà lòng cô ta lại hướng về người khác. Một người đàn ông cao quý như anh tại sao phải chịu ủy khuất như vậy? Chi bằng anh hãy thay đổi, phần đời còn lại hãy sống cho bản thân mình, biết đâu anh sẽ yêu một người khác. Còn một lí do nữa tôi không thể đến với anh được.
Hắn nhìn cô hi vọng rồi thất vọng cứ đan xen, ánh mắt của kẻ máu lạnh nhưng lại nhìn cô đầy ấm áp, ánh nhìn si mê như với người yêu.
- Vì sao?
- Tôi không thể tranh người yêu với chị gái mình. Chị Cảnh Anh yêu anh.
Hắn nhíu mày, trong chốc lát con ngươi thâm thúy thoáng biến sắc.
- Tôi không yêu cô ấy, người tôi yêu là em. Bây giờ em không còn là người của Trạch Dương nữa tại sao không cho tôi cơ hội?
- Cậu muốn cướp vợ của tôi?
Trạch Dương đã bước ra từ lúc nào, anh bình thản đút hai tay vào túi quần lại gần.
- E rằng cậu sẽ không có cơ hội ấy đâu.
Hắn nhanh tay rút súng chĩa thẳng vào Trạch Dương khiến Cảnh Nghi sợ mất mật, cô muốn chạy đến bên chồng mình nhưng Trạch Dương lắc đầu ra hiệu cho cô ngồi im.
- Liệu tốc độ của cậu có nhanh hơn Hải Phong?
Mạnh Hải thấy trên ngực mình có dấu đỏ chói, súng bắn tỉa đang ngắm vào ngực hắn.
Hắn hạ súng xuống bật cười.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-bao-gio/365381/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.