Sau khi tẩy trang sạch sẽ, cô nhìn lại mình trong gương, hình như theo Trạch Dương cô đã thay đổi không ít. Anh ham mê thân thể cô nhưng ăn mãi một món ăn sẽ có ngày chán ngấy. Quan trọng là trái tim anh cô không giữ được. Chưa khi nào cô thẳng thắn nhìn nhận, trong mối quan hệ này, chỉ có cô là ngày càng lún sâu, ngày càng yêu anh còn anh... liệu có yêu cô. Khi không đạt được thứ mình muốn thì anh bỏ công sức, cưng chiều cô như trứng mỏng nhưng bây giờ... cô ấy đã về. Một người không chỉ đẹp về ngoại hình mà còn giữ trái tim của anh ấy, mối tình đầu ngọt ngào thường khó quên và dễ lay động.
Cửa phòng bật mở, cô thấy ánh mắt anh thất thần, lo lắng nhìn cô chằm chằm. Khi đến cạnh rồi cô nghe rõ nhịp thở của anh khẩn trương gấp gáp. Chỉ là thói quen, chắc chắn là như vậy... anh vươn tay kéo cô ôm vào ngực. Sao tự dưng cô lại thấy động lòng, thấy tủi thân muốn khóc khi ngửi thấy mùi nước hoa của Ngọc Linh trên người anh.
- Sao về mà không gọi anh?
Cuối cùng thì anh cũng chịu lên tiếng, vòng tay vẫn ôm cô thật chặt như sợ cô biến mất.
- Em thấy anh bận... gặp lại bạn cũ chắc có nhiều chuyện nói nên em về trước.
Cô đã nghĩ họ sẽ bên nhau, anh sẽ không về nhà. Bây giờ anh đang ở nhà, cô lại thấy mắt mình phiếm đỏ.
Anh buông cô ra nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, đôi mắt sâu thẳm như đêm tối của anh khẽ lay động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-bao-gio/365371/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.