Vào trong nhà, bác Lam đang nấu đồ ăn trong bếp, Cảnh Nghi nói vọng vào.
- Cháu về rồi ạ.
- Bác nấu sắp xong rồi, đợi bác một lát.
- Dạ
Con chó nhỏ nghe thấy tiếng Cảnh Nghi về thì lon ton chạy liếm vào chân cô đòi bế. Cảnh Nghi cúi xuống ôm lấy nó đi đến trước cửa phòng Cảnh Anh. Con chó con dường như không muốn vào liền lao ra khỏi tay cô nhảy xuống sàn nhà.
- Lắc Lư, em làm sao thế hả?
Con chó con sủa vài cái rồi chạy biến lên tầng. Cảnh Nghi không đuổi theo mà mở cửa vào phòng Cảnh Anh. Giây phút thấy Cảnh Anh đang đứng bên cửa sổ không có xe lăn khiến cô sững người. Cảnh Anh thấy Cảnh Nghi thì mặt tái đi hoảng hốt nhưng chợt nhớ ra Cảnh Nghi không nhìn thấy nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh từ từ xoay người đi về giường.
- Em đi đâu cả ngày nay vậy?
- Chị, chân của chị?
- Chị sẽ cố gắng tập luyện, em đừng lo. Rồi sẽ có ngày chị đi được thôi.
Cảnh Nghi thấy lòng mình như bị bóp nghẹt, cô vừa nhìn thấy chị bước đi trên đôi chân của mình, chẳng lẽ cô hoa mắt rồi. Tại sao Cảnh Anh lại nói dối cô như vậy?
- Chị, em muốn nói với chị một chuyện.
Cảnh Anh hờ hững nhìn Cảnh Nghi không chút nghi ngờ. Khi cô vừa nhìn thấy, Trạch Dương đã phát hiện ra ngay vậy mà từ lúc vào phòng, cô chăm chú nhìn chị như vậy nhưng chị cô hoàn toàn không phát hiện ra.
- Chân chị đã bình phục rồi phải không?
Cảnh Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-bao-gio/365363/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.