Chờ Tuệ Nghiên ăn xong một que kẹo mới ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Phiến Luân một chút. Nghĩ lại thì đây là nhà cô,  bây giờ nữ chính còn chưa xuất hiện, cô cũng không cần quá mức đề phòng. Sợ hãi trong lòng có chút hạ xuống, dùng giọng điệu mềm mại nhất có thể để hỏi: 
“Anh Luân tìm em?” 
Thấy phòng bị trong mắt cô bé đã buông lỏng, anh thở nhẹ một hơi. Vẫn là một cô bé ngây thơ, nhận được lợi từ người khác sẽ cho rằng đó là người tốt. Sau này tìm hiểu kĩ một chút cô thích ăn gì, sau đó… Nhưng Dương Kha có để anh làm thế không? Điều này thì không nói trước được. 
“Ừm, anh tới… chơi với em được không?” 
Vẫn thường nghe rằng Tuệ Nghiên thông minh hơn so với lứa tuổi, thì ra không phải lời đồn. Con bé có khả năng ghi nhớ rất tốt, nói năng lưu loát hơn lứa tuổi dù có chút khó nghe. Cái này chắc là do gen Dương gia tốt, cả ba anh em đều xuất sắc cả. 
“Nhưng em phải mở quà.” 
Ui, sát tinh muốn chơi với cô? Không phải thằng nhóc tám tuổi này đang âm mưu gì đó chứ? 
Nhưng không được a, cô còn rất nhiều quà chưa mở, cô cũng không muốn đến gần vị sát thần này đâu. 
“Thế này đi, em nói món quà muốn mở, anh với Lâm sẽ lấy nó cho em. Được không?” 
Dù sao khối quà kia cũng rất nhiều, chất rất cao, cô nhóc như cô làm sao lấy được? 
Dương Lâm ở một bên đánh giá tình hình, đó cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tron-kiep-nay/2731413/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.