Cô gái được chọn hơi kinh ngạc nhìn cô, hơi hé môi cười một chút. Sau đó cô ấy làm động tác như chàng kị sĩ, đặt tay lên ngực trái, cúi đầu nghiêng người chào cô.
“Xin chào tiểu thư, tên tôi là Hải Niệm.”
Tuệ Nghiên gật đầu vui vẻ. Hải Niệm, Lâm Hải Niệm. Không sai, cô ấy là chị gái cùng cha khác mẹ với Nhã Tịnh, một trong ba vị tiểu thư được công nhận của nhà họ Lâm. Nhưng Hải Niệm không phải con của Lâm phu nhân hiện tại mà là con của người vợ trước. Mẹ cô ấy bị Lâm phu nhân làm cho tức đến lên huyết áp rồi qua đời, từ đó Hải Niệm cũng trở nên phản nghịch khó dạy bảo.
Từ những năm cấp hai Hải Niệm đã cầm đầu băng nhóm trong trường. Kiếp trước Tuệ Nghiên vốn không được quan tâm, mấy tiểu thư nhà quyền quý cũng không thích chơi với cô. Hải Niệm là người bạn duy nhất có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đồng hành với cô trong suốt quãng đời học sinh. Đáng tiếc sau khi lên Đại Học, Lâm phu nhân cảm thấy cái danh đại tiểu thư của cô ấy cản trở con gái bà, cho nên tìm cách đuổi Hải Niệm ra ngoài. Ba cô ấy từ lâu cũng cảm thấy sự phản nghịch của cô ấy làm mất mặt gia đình, một chút phản đối cũng không có.
Kết quả là Hải Niệm từ một tiểu thư có tiền có của, bỗng chốc trở thành đứa mồ côi không nơi ở lối về. Tuệ Nghiên ngỏ ý muốn giúp nhưng cô ấy từ chối, sau đó bỏ đi đâu mất. Khi Tuệ Nghiên nổi tiếng rồi tìm lại thì cô ấy đã không còn nữa.
Kiếp này Tuệ Nghiên là phượng hoàng trên cành cao, nhất cử nhất động của cô đều được Dương Kha để ở trong mắt. Mấy lần cô lén tìm Hải Niệm, nhưng cô ấy chỉ nhìn cô với ánh mắt vô cùng xa lạ rồi bỏ đi.
Dương Lâm ở một bên an bài cho những người vệ sĩ còn lại, mặt khác lại nhìn bên này cô đang làm gì. Hải Niệm cao hơn cô, đứng gần có cảm giác như hai chị em vậy.
“Ngồi xuống đây.” Tuệ Nghiên kéo cô ấy lên một cái ghế.
“Cảm ơn tiểu thư, tôi…”
“Đừng gọi tiểu thư, gọi tôi là Tuệ Nghiên đi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, lại đây.” Tuệ Nghiên chăm chú nhìn Hải Niệm. Cô ấy trưởng thành hơn trong trí nhớ của cô, nhưng cũng gầy hơn, chắc là ăn uống không đủ tốt.
“Cảm ơn… Tuệ Nghiên…”
“Ừm, tốt lắm. Hiện tại cậu sống ở đâu?”
Hải Niệm bất ngờ vì cách xưng hô thân mật này. Cô ấy đương nhiên biết mấy tiểu thư thường tỏ ra thân thiện, tốt bụng ở bên ngoài, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo kia thật sự ẩn chứa cảm tình. Cứ như một đôi bạn thân đã lâu không gặp làm cho cô ấy cũng bị cuốn theo.
Cô gái trước mắt này, thật thân quen làm sao!
“Tôi… tôi ở một nhà trọ ở khu phố B.” Khu phố B là khu phố tồi tàn nhất, nếu không muốn nói nó là một khu ổ chuột.
“Đừng ở đó nữa, về biệt thự nhà họ Dương đi.”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì cả, cứ coi như đó là nhiệm vụ của cậu luôn phải ở bên tôi đi. Để tôi sắp xếp cho cậu.” Nói xong, Tuệ Nghiên liền lấy điện thoại gọi cho dì Trần, nhờ sắp xếp một căn phòng trống. Mấy việc lặt vặt như vậy cô không cần thông qua Dương Kha làm gì, tin rằng hắn cũng sẽ đồng ý thôi.
“Tiểu… Tuệ Nghiên, sao cậu lại tốt với tôi như vậy?” Đây không phải một trò đùa đâu, đúng không?
“Chúng ta học cùng trường.” Cô nhìn cô ấy. “Tôi biết cậu trong trường là thủ lĩnh của một băng nhóm đầu gấu. Nhưng mà cậu chỉ giúp đỡ những người bị bắt nạt, đánh mấy kẻ ỷ thế hiếp người mà thôi.”
“A…”
“Tôi mấy lần muốn kết bạn với cậu, nhưng nhìn thấy tôi là các cậu lại bỏ đi. Cảm giác như tôi là ôn thần vậy đó.”
“À… tôi không cố ý né cậu. Chỉ là nếu có người thấy cậu đi chung với chúng tôi sẽ không tốt cho thanh danh của cậu.” Hải Niệm gật gù.
“Nghiên Nghiên, về thôi.” Dương Lâm đi lên. Hải Niệm ngước nhìn cậu một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn Tuệ Nghiên.
“Anh, Hải Niệm ở lại biệt thự.” Tuệ Nghiên lên tiếng thông báo.
Cả kiếp trước và kiếp này Dương Lâm đều không biết đến Hải Niệm, có chăng là một lần nghe Nhã Tịnh nhắc rằng Tuệ Nghiên đi chung với một đám học sinh nổi loạn. Hừ, con nhỏ đó làm vậy còn ý gì khác ngoài chia rẽ tình cảm đâu.
Hải Niệm là đứa cầm đầu băng học sinh, vì thế cái tên này được Nhã Tịnh chú ý nhắc đi nhắc lại mấy lần. Tuy nhiên, gặp mặt trực tiếp thì đây là lần đầu tiên. Ấn tượng duy nhất của cậu là cảm thấy không tệ, có thể đi chung với em gái.
“Ừ, đã gọi người sắp xếp chưa?”
“Đã gọi rồi ạ. Giờ chúng ta về được chưa?” Tay cô vẫn nắm lấy tay Hải Niệm không rời, vui vẻ cười tít mắt.
Đêm hôm ấy ở biệt thự, Tuệ Nghiên ở lại phòng Hải Niệm trò chuyện đến gần nửa đêm, thành công kéo gần khoảng cách của hai người lại như những người bạn thật sự.
Ba ngày sau là ngày khởi hành đi chơi. Ba ngày này Tuệ Nghiên ở nhà “đeo bám” theo Hải Niệm cả ngày, đến cả Sở Y cũng thấy buồn cười. Nhưng Hải Niệm cũng không phải làm cho người ta cảm thấy ghét bỏ. Cô ấy hay giúp đỡ người làm, cũng trông coi Tuệ Nghiên rất cẩn thận, ăn nói cũng khéo léo mà thẳng thắn. Sở Y cũng rất thích cô ấy.
Dương Lâm từ công ty trở về nhìn thấy trên ghế sofa giữa phòng khách có ba người đang ngồi. Vị trí vốn của ba cậu nay đã bị thay thế thành cô gái khác, cô ấy còn bị hai người kế bên liên tục lôi kéo.
Hải Niệm chiếm chỗ của ba cậu rồi?
“Sao ba lại ra đây?” Dương Lâm thấy hắn ngồi đọc báo một mình ở trong bếp, gương mặt không giấu được vẻ tủi thân.
“Mẹ và em con đuổi ba ra đây.”
“Hình như con chọn đúng người rồi.”
“Ừ, mẹ con và em con đều rất thích cô bé.”
“Ba cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt, có thể vừa làm vệ sĩ vừa làm bảo mẫu của hai người họ.” Lâu lắm rồi hắn mới nhìn thấy dáng vẻ của Sở Y như hồi xuân trở lại, trong lòng cũng vui vẻ dù bản thân bị vứt bỏ.
Nhưng rồi nhận ra có gì đó không đúng, hắn buông tờ báo trên tay xuống dò hỏi: “Ý con là gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]