Tuệ Nghiên không biết ngày hôm đó ba người đàn ông đã với nhau những gì, chỉ biết bữa cơm tối ngày hôm đó có hơi căng thẳng. Tuệ Nghiên dính sát lấy mẹ, không dám rời đi nửa bước.
“Ma ma, lỡ pa pa nổi giận thì sao đây?” Lúc mới bắt đầu, cô đã nói cho Sở Y nghe rồi, cho nên chuyện này ma ma cũng mang tội đồng lõa. Sở Y vỗ đầu con gái, trấn an: “Con sợ cái gì? Pa pa cũng không trút giận lên con, cái con nên quan tâm là con rể của mẹ có sao không kìa.”
“Anh ấy thì có thể có việc gì chứ?” Tuệ Nghiên bĩu môi. Phiến Luân giỏi võ, cha và anh hai của cô không phải đối thủ của anh. Cô chỉ sợ pa pa với anh hai lại cấm hai người gặp nhau. Cô cũng không sợ pa pa sẽ nổi nóng với mình, cái cô sợ là pa pa sẽ giận dỗi không nói chuyện với cô.
“Hai mẹ con em qua đây.” Dương Kha lên tiếng, hai mẹ con đang xì xầm to nhỏ phải đi qua bàn ăn. Trên bàn, Dương Khanh cũng ngồi sẵn, ánh mắt như muốn nói em chết chắc rồi. Người vắng mặt duy nhất là Dương Lâm.
“Nói cho ba biết, em và Dương Khanh biết chuyện này từ khi nào?” Dương Kha trầm giọng hỏi. Gia đình này cũng hay thật, ai cũng biết, chỉ có mình hắn không biết. Con gái lớn lên cũng không cần đến hắn nữa, chuyện quan trọng như thế này cũng dám giấu hắn.
“Em… chắc là cách đây vài tháng…”
“Từ lần đi biệt thự trở về đúng không?”
“Đúng… đúng vậy…”
“Dương Khanh, còn con?”
“Con… con biết trước mẹ một ngày…”
“Hay lắm!” Dương Kha đập bàn một cái, sau đó quay qua hỏi bị cáo cuối cùng. “Tuệ Nghiên, sao con lại giấu pa pa?”
“Con đâu có giấu… con chỉ chưa kịp nói với pa pa thôi mà…”
“Còn dám nói như vậy à? Anh hai con cũng không nói luôn đúng không?”
“Con cũng đâu có nói cho anh ba.”
“Con…” Dương Kha bất lực thở dài, chuyển sang chủ đề khác: “Hai đứa bắt đầu bao lâu rồi?”
“Vài tháng ạ…”
“Nó có bắt nạt con không?”
“Không có ạ.”
“Có chiều con không?”
“Dạ có.”
“Con hài lòng với nó không?”
“Dạ… có…”
“Vậy tạm chấp nhận. Nếu sau này nó làm con buồn, cứ nói với pa pa, pa pa chắc chắn sẽ xử lí nó. Còn nếu con chán nó rồi thì cứ bỏ quách đi, pa pa giúp con tìm người mới.”
Tuệ Nghiên kinh ngạc nhìn pa pa. Thì ra nói chuyện yêu đương với pa pa cũng không khó khăn như cô tưởng. Ít nhất, pa pa không cấm cản hai người. Nhưng cô nào biết, thực lòng Dương Kha khá lo lắng. Cố Phiến Luân gần ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái, một là anh bị liệt, không thể làm ăn được gì. Còn nếu sinh lí của anh bình thường, hắn lại sợ con gái bị tên này bắt nạt. Dù sao đã lớn tuổi mà vẫn chưa ăn thịt thì dễ thành cầm thú. A, còn có một trường hợp nữa, anh ở bên ngoài bóc bánh trả tiền.
Nếu thật sự là trường hợp thứ ba, vậy hắn thà thi*n luôn anh cho rồi, tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mắt con gái hắn.
“Pa pa, pa pa ăn cái này đi.” Được lệnh ân xá, Tuệ Nghiên vui mừng gắp thức ăn cho hắn. Ăn được một nửa, nhớ lại cái gì, cô hỏi: “Anh hai đâu rồi ạ?”
“Đi xử lí người không làm tròn nhiệm vụ.” Dương Lâm đột ngột xuất hiện, dường như tâm tình rất tốt. Cậu chỉnh lại cổ áo sơ mi bị kéo lệch, ngồi xuống bàn ăn. “Anh đã nói chuyện với Phiến Luân, nếu nó dám làm gì em, cả nhà chắc chắn không tha cho nó.”
“Anh phạt Hải Niệm?” Tuệ Nghiên lo lắng cho cô bạn này. Cô ấy vì giúp cô che giấu mà bị anh hai phạt thì phải làm sao đây?
“Ừ, phạt.” Không hiểu sao, chữ phạt này có rất nhiều ẩn ý. Tuệ Nghiên muốn vào phòng xem Hải Niệm thì bị Sở Y giữ lại: “Từ từ, không có việc gì đâu, con cứ ăn đi.”
Đôi mắt Sở Y liếc nhìn Dương Lâm, con trai bà sinh ra, bà còn không hiểu nó sao? Nói Cố Phiến Luân là cầm thú ngấp nghé em gái của bạn thân, còn nó là sài lang hổ báo để mắt tới bạn thân của em gái, như nhau cả thôi!
Lúc ăn xong, Tuệ Nghiên vội chạy vào phòng Hải Niệm, mang theo một đĩa trái cây. Cánh cửa khép hờ chứ không đóng, cô đẩy cửa vào trong thì thấy một cảnh tượng khá hãi hùng. Chăn mền lung tung, con gấu trên tủ đầu giường cũng bị ném nằm trên sàn. Hải Niệm đang ngồi bên bàn, chăm chăm vẽ cái gì đó.
Tuệ Nghiên lén lút đi lại xem thử mới biết không phải cô ấy đang vẽ, mà là đang trút giận lên tờ giấy. Trên mặt giấy A4 ghi hai chữ “Dương Lâm” rõ to, còn Hải niệm thì đang cầm bút ra sức ghì lên mặt giấy, chỉ hận nét bút không thể biến thành lưỡi dao cắt lên người anh trai cô.
Đáng sợ quá đi!
“Hải Niệm!” Cô gọi, Hải Niệm dừng tay, quay người lại. Lúc này , Tuệ Nghiên mới phát hiện trên môi Hải Niệm có một vết thương còn hơi rướm máu, cổ áo sơ mi cũng bay mất một nút.
Anh hai thật quá đáng! Dù gì người ta cũng là con gái, sao lại đánh đến mức rách cả khóe môi thế này! Lại còn cái tình cảnh hỗn loạn này nữa, nếu là cô, cô cũng sẽ mang hận.
“Tuệ Nghiên, anh trai cậu là tên cầm thú, bại hoại, đáng ghét,...” Hải Niệm tuôn ra một tràng mắng chửi.
“Cậu, cậu đừng để ý chuyện anh hai làm nhé, anh ấy thật quá đáng, sao lại đánh cậu ra nông nỗi này.” Tuệ Nghiên buông đĩa trái cây xuống, lát nữa cô phải nói chuyện với anh hai mới được.
Khóe môi Hải Niệm giật giật. Thôi, vẫn là đừng nên nói mấy chuyện này với Tuệ Nghiên.
Lúc này, điện thoại của Tuệ Nghiên kêu lên, báo có tin nhắn tới. Cố Thiên Di rất ít khi gửi tin nhắn thoại, vậy mà lúc này lại gửi hẳn ba cái. Tò mò, hai người mở loa nghe thử.
“Tuệ Nghiên, cứu mạng!”
!!?
“Tới rồi tới rồi, cậu ta tìm được chị rồi!”
Ai? Ai tìm? Cậu ta là ai?
“Phương Chấn Kiệt tìm được chị rồi! Cậu ta chuyển tới sống ngay cạnh chị!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]