Tuệ Nghiên ngơ ngẩn nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương, càng nghĩ lại càng thêm đỏ mặt. Hơi thở ấm áp của anh vẫn còn lưu lại bên cánh mũi, khoang miệng vẫn ấm nóng như khi chiếc lưỡi của anh xâm lược vào bên trong, cuốn cô theo nhịp điệu của anh.
Hôn rồi, hai người hôn môi rồi! Hơn nữa lại còn là một nụ hôn kiểu Pháp ướt át.
“Thật quá đáng, sao lại không hỏi ý mình trước chứ?” Tuệ Nghiên lầm bầm, tay chạm vào cánh môi hơi sưng lên. Anh vừa hôn, vừa gặm cắn làm cho môi cô sưng đỏ cả lên. Đột nhiên, Tuệ Nghiên cảm thấy hình ảnh này có chút quen mắt. Hình như…
“A! Loạn rồi!” Cô nhớ tới hình ảnh của Hải Niệm cách đây ít ngày, có thể suy ra không phải bị anh hai đánh. Hay lắm, anh lại dám ngấp nghé bạn cô. Lúc trước thì muốn hợp tác gì đó, bây giờ thì muốn chiếm lời của người ta luôn à?
“Phải tìm anh ấy hỏi cho ra chuyện mới được!” Tuệ Nghiên hùng hổ đi sang phòng anh hai. Cánh cửa gỗ khép hờ, từ bên trong truyền ra hơi thở hơi nặng nề của đàn ông.
Tò mò, cô hé mắt nhìn qua khe cửa. Hình ảnh bên trong làm cô đỏ mặt tía tai, vội chạy về phòng. Bao nhiêu lời muốn hỏi trong đầu đều tan thành mây khói.
Bên trong, Dương Lâm giữ chặt Hải Niệm trong lòng, ra sức gặm cắn đôi môi đỏ mọng. Hải Niệm kháng cự, nhưng đánh vào lồng ngực người trước mắt cứ như đánh vào khoảng không.
“Anh… anh vi phạm hợp đồng…”
“Chuyện gì?”
“Hợp đồng có ghi, điều luật số ba, không được tự ý động chạm vào người đối phương.”
“Trong đó cũng có ghi, không được gần gũi với người khác giới. Là em vi phạm hợp đồng trước.”
“Nhưng đó là sau khi kết hôn. Chúng ta chưa kết hôn!”
“Lâm gia đã tan nát hơn phân nửa, chúng ta cũng sắp kết hôn.”
Theo hợp đồng mà hai người đã kí kết, sau khi Dương Lâm giúp đỡ Hải Niệm phá hoại Lâm gia, hai người sẽ kết hôn. Không phải là kết hôn trong một khoảng thời gian, mà là cả đời. Tuy nhiên, dù Hải Niệm mang danh thiếu phu nhân, có tiền có quyền nhưng lại không được phép có tình cảm với cậu. Ở bên ngoài, hai người sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc, còn ở nhà thì không dính dáng gì tới nhau.
Hải Niệm sẽ phải đánh đổi cả quãng đời sau này không có tình yêu chỉ để báo thù cho mẹ mình, bắt những con người bỉ ổi kia phải trả giá.
“Sắp là sắp, trên giấy tờ tôi và anh vẫn là hai người xa lạ, không bị ràng buộc bởi hôn nhân. Anh hiểu không?”
“Em thích đi với mấy tên vệ sĩ kia tới thế à?”
“Không có… tôi chỉ…”
Dương Lâm hừ lạnh, quay gót ra ngoài. Nghĩ tới điều gì, anh quay lại, hạ giọng ra lệnh: “Hủy bỏ điều số 3 trong hợp đồng.”
“Khoan đã, anh làm vậy không công bằng!”
Chưa để Hải Niệm dứt lời, Dương Lâm đã đi ra ngoài. Cô ấy tức đến nghiến răng nghiến lợi, dậm chân rủa thầm: “Tên chết bầm nhà anh. Tôi chúc anh sau này đi với gái đều không thể cứng lên được, tốt nhất là bị dị ứng với nữ giới luôn đi. Chẳng hiểu nổi, Tuệ Nghiên đáng yêu lương thiện như thế, sao lại có người anh bỉ ổi như vậy?”
Tiết trời hơi trở lạnh, Tuệ Nghiên nhận được một lời mời quảng cáo. Sở thị tung ra bộ sưu tập mới, lấy ý tưởng từ những cô gái vùng cao. Ông bà Sở khi lên ý tưởng cho bộ sưu tập này là nghĩ về cháu gái, cho nên muốn cô làm mẫu ảnh.
Tuệ Nghiên đương nhiên vui vẻ đồng ý, cô cũng muốn nhân dịp này lên thăm ông bà. Bởi vì là hợp tác trong nhà, ông bà Sở muốn cô dẫn theo bạn tới chơi. Hẳn nhiên, ẩn ý trong lời nói chính là muốn gặp mặt cháu rể tương lai.
“Anh không bận, để anh đưa em đi.” Cố Phiến Luân không phải chưa từng gặp qua ông bà ngoại của cô, nhưng lại chưa từng đến cao nguyên nơi họ ở.
“Em muốn rủ cả Thiên Di nữa. Ông bà nói em có thể rủ bạn bè cùng chụp ảnh, vừa là quảng cáo, vừa là kỉ niệm. Tiếc là chị Hân không thể tham gia vì bận lưu diễn.”
“Sau này cô ấy thành con dâu Dương gia, cháu dâu của ông bà Sở, cũng sẽ có cơ hội thôi. Em đã gọi cho Thiên Di chưa?”
“Rồi, chị ấy bảo là đang trong kì nghỉ, ngày mai sẽ bắt chuyến bay về.”
“Em có muốn đi đón không?”
“Em tự đi đón được mà, anh không cần đi cùng đâu.”
“Không sao, mai anh tới đón em.”
“Vâng…”
“Ngủ sớm đi, đã muộn rồi.”
“Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, thiên thần nhỏ của anh.”
Nhịp tim Tuệ Nghiên tăng vọt, run run cúp máy. Cô vùi đầu vào gối, tay chân kích động huơ loạn xạ cả lên. Anh vừa gọi cô là gì nhỉ? Thiên thần nhỏ của anh… của anh…
A!! Chết mất thôi, sao lại gọi như thế chứ? Cố Phiến Luân lạnh lùng không biết nói lời ngọt ngào đi đâu rồi?
Ngày hôm sau, trước giờ chuyến bay hạ cánh nửa tiếng, Phiến Luân dừng trước cửa biệt thự. Tuệ Nghiên đeo kính và khẩu trang, còn thay đổi luôn cả cách ăn mặc.
“Thật sự tôi không cần đi theo à?” Hải Niệm dựa vào cổng nhà, nhìn đôi nam nữ mà trong lòng oán thán không thôi. Chính vì hai vị mà làm cho cô ấy khổ thân thế này đây!
“Không cần không cần. À… cậu ở nhà giúp tôi mang nước sâm lên cho anh hai nhé.” Nhớ đến chuyện lần trước, mặt Tuệ Nghiên hơi ửng đỏ, ra hiệu cho Phiến Luân chạy đi.
Chiếc xe lao băng băng trên đường, dừng lại ở sân bay vừa đúng giờ. Mất khoảng mười phút, Thiên Di chật vật từ trong đám đông đi ra.
Ngày cô ấy lên máy bay đến thành phố khác, tâm tình không tốt, cả cơ thể suy sụp. Những tưởng sau mấy tháng khi trở lại thì sẽ cải thiện được tình hình, nhưng không, so với lúc đi thì còn tệ hơn.
Cả gương mặt bơ phờ mệt mỏi, lại phải ngó trước ngó sau, Thiên Di chật vật mang theo vali nhỏ đi về phía bên này. Vừa thấy hai người, còn chưa kịp chào hỏi thì cô ấy đã lên tiếng thúc giục.
“Nhanh lên nhanh lên, không cần chào hỏi gì cả, nhanh nhanh rời khỏi đây đi! Nhanh lên, ôn thần sắp đuổi tới rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]