Ngày hôm sau, Tuệ Nghiên xin phép sang Cố gia chơi. Ban đầu Dương Kha nghĩ cô muốn tìm Cố Phiến Luân đã định từ chối, nhưng nghe cô nhắc tới Cố Thiên Di thì đồng ý. Dù sao hai đứa bé gái suýt soát tuổi nhau chơi cùng vẫn tốt hơn, tốt hơn hai thằng con trai cứ vây lấy con gái hắn.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, hàng phượng vĩ dưới nắng sớm càng thêm rực rỡ động lòng người. Tuệ Nghiên mặc chiếc váy màu xanh lá nhạt, tóc cột đuôi ngựa, đeo cái balo hình con mèo mướp. Cô tung tăng đi dưới hàng cây, thích thú đưa mắt nhìn quanh. So với chiều hôm qua thì bây giờ nó lại càng đẹp hơn.
“Thưa tiểu thư, cô Thiên Di đang ở bên kia.” Người hầu cúi đầu, chỉ tay về phía bờ hồ. Cố Thiên Di ngồi trên ghế, tay cầm một sấp giấy, nắng vàng chiếu qua lọn tóc ngắn của chị, nhìn có chút ảm đạm.
“Cảm ơn ạ.” Tuệ Nghiên gật đầu rồi đi từ từ qua bên đó. Thảm có dưới chân có thêm một lớp nước long lanh vì trận mưa đêm qua.
“Chị Thiên Di.” Tuệ Nghiên gọi khẽ rồi mới nhận ra gương mặt Thiên Di chứa nét buồn. Thì ra thứ trên tay chị ấy là một bài kiểm tra, một bài kiểm tra chín điểm.
“Chị giỏi quá!” Tuệ Nghiên sống hai kiếp, nhận ra bài tập mà Thiên Di đang cầm là toán cấp hai. Thiên Di đã có thể làm tốt đến như vậy, vì sao phải buồn?
Thiên Di ngước đôi mắt ngờ vực lên nhìn cô gái bên cạnh. Ba cô ấy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tron-kiep-nay/2731105/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.