Phiến Luân chạy như bay về nhà. Anh vốn định hôm nay ở lại đơn vị, nhưng Tuệ Nghiên đến thì bắt buộc phải về nhà.
Cô đang ở trong bếp lặt rau, chán chường nhìn ngoài trời đang chuyển cơn mưa. Thực ra cô như vậy có hơi bướng bỉnh, đây là lần đầu tiên trong cả ba kiếp cô dám giận dỗi bỏ nhà ra đi.
Bàn ăn chuẩn bị gần xong, Phiến Luân cũng vừa vặn xuất hiện ở cửa.
“Anh Luân.” Nghiên Nghiên thay người hầu giúp anh cầm áo khoác. Anh cao hơn cô cả cái đầu, khi cô đứng thì đỉnh đầu chỉ vừa chạm tới cằm anh. Tuệ Nghiên cao 1m65, cũng xem như là cao ráo nhưng khi đứng cạnh anh thì chẳng khác gì một cây nấm nhỏ.
“Nghiên Nghiên…” Phiến Luân không dám gọi lớn, nhìn người trước mắt mà trái tim cứ đập loạn. Càng lớn, Dương Kha càng đề phòng với anh. Số lần anh đến Dương gia cũng bị hạn chế vì Dương Lâm sẽ đề nghị gặp bên ngoài, Tuệ Nghiên cũng không thể cứ mãi đến Cố gia. Anh chỉ có thể mỗi đêm nhìn cô qua tấm ảnh chụp lén, thỉnh thoảng đều sẽ nhắn tin hỏi thăm thiên thần nhỏ. Thực ra nếu có thể thì ngày nào anh cũng muốn nhắn cho cô, nhưng nghĩ lại sợ mình phiền nên chỉ đành kiềm chế lại.
Nghiên Nghiên càng lớn càng xinh, nét trưởng thành thành thục thể hiện qua từng cử chỉ. Da trắng môi hồng, dáng người trước cong sau vểnh, eo thon chân dài khiến người ta đã nhìn thì khó có thể quên được.
Đặt biệt khiến anh yêu thích vẫn là đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tron-kiep-nay/2731102/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.