Anh về đến nhà,Trương gia...cùng ả...
Trên đường về,anh luôn đắn đo suy nghĩ tại sao cô lại tức giận trong khi cô là người sai chứ?
*Cạch*
Cửa mở ra,anh thấy Trương lão gia và Trương phu nhân đang ngồi trên sofa cùng với gương mặt không mấy vui,ám khí như nặng nề...
-Có phải lúc nãy con đã mắng con bé không?-Trương phu nhân mặt hằm hằm nhìn anh
-Là em ấy hại Nguyệt Anh! Con chỉ mắng một...chút...-anh gục mặt, cảm thấy thất vọng và nhói lòng khi nhìn thấy và nhớ lại đôi mắt đỏ của cô lúc đó...
-Con có chứng cứ không?-Trương lão gia liếc
-Con...
-Con có thể buộc tội con bé khi không có bằng chứng sao?
-Con...
-Bọn ta đã xem camera rồi! Con bé là người bị hại! Không phải Nguyệt Anh!-ông mặt đầy sát khí-Nếu muốn biết thì mau lên phòng mở USB ra xem đi!Còn con! Trương-Nguyệt-Anh!-ông nhấn mạnh
Ả mặt cắt không một giọt máu,chết tiệt! Sao lại có thể quên cái camera được chứ?...
-Ở lại nói chuyện với bọn ta!-ông nói giọng điệu thất vọng,cha mẹ ả là em của ông,vì mất sớm,hai người nuôi nấng ả như con gái ruột của mình từ nhỏ,nhưng ả lại đem lòng đi yêu anh trai "ruột" của mình mà nhẫn tâm hại cô...
Anh nghe được tức tốc chạy lên phòng lấy chiếc USB trên giường rồi gắn vào laptop...
Ả thì...
*Rầm*
Ông đập bàn làm ả đổ mồ hôi hột...
-Nói! Tại sao con lại có thể đổ tội cho Băng nhi như thế???
-Con...con...-ả giật người...
-Câm rồi sao?Chẳng phải hôm trước con đổ lỗi cho con bé hung hăng lắm sao?-ông quát
-Con...con...dì...-ả quay sang Trương phu nhân với ánh mắt cầu cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tomboy-lanh-lung/1324630/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.