Hôm nay là cuối tuần, nó mệt mỏi lếch thân xuống cầu thang. Nó vào bếp tự làm cho mình bữa sáng và chậm rãi ăn. Nó không thuê người giúp việc, có lần mẹ nó bảo quản gia đến giúp nó nhưng nó vẫn không cần. Mẹ nó cũng thua tính cứng đầu của con gái ( mẹ nào con nấy đó). Nó thay cái áo phông xám và mặc quần sooc jean, mái tóc cột cao. Nó bắt tay vào việc dọn dẹp, nó thường dọn vào cuối tuần khi nào bận thì mới gọi nhân viên quét dọn tới. Đang lau phòng khách điện thoại nó vang lên. Bật chế độ loa ngoài nó nói:
- Alo.
- Tiểu yêu, em đang làm gì? _ giọng Vương vang lên.
Nó giật mình trả lời:
- Dạ em mới ngủ dậy, hì hì.
Nó biện minh. Để anh nó biết nó lau nhà, quét dọn vậy chắc la nó té tát. Nó hỏi tiếp:
- Ủa anh gọi em chi
Vương thở dài:
- Thì chủ nhật anh tính gọi em qua nhà anh, được không.
Nó im lặng một hồi rồi nói:
- Em đi không được anh, thôi bye anh.
Nó tắt máy trước, khẽ thở phào. Mọi thứ xong xuôi nó phóng lên phòng. Nó lục tủ tìm bộ đồ bỗng một hộp gỗ hình vuông màu tím rơi ra. Nó chợt trùng mắt xuống, ngồi xuống cầm hộp gỗ lên. Mắt nó đỏ hoe, từ từ mở nắp hộp, hai sợi dây chuyền xuất hiện. Một sợi hình chìa khóa nhỏ của nam còn sợi kia hình ổ khóa của nữ. Nó ôm 2 sợi dây vào ngực. Nước mắt nó rơi từng giọt. Nó mấp máy môi:
- Henry, I miss you..very much.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-toi-khong-can-li-do/114345/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.