Nhìn em mình khóc tôi thật không đành lòng nên lấy tay kéo nó lại rồi dùng tay lau nước mắt cho nó tôi hỏi.
- Ngoan kể cho hai nghe nào.
- Sao không nói gì?
Mặc cho tôi có dụ dỗ hay hỏi nó như thế nào đi nữa thì nó chỉ khóc mà không nói làm tôi đau lòng. Chẳng lẽ trong lúc tôi vắng nhà có chuyện gì khủng khiếp xảy ra? Tôi nhìn nó lại lần nữa thì để ý trên cổ nó có mấy vết bầm tím và vết cắn.
- Nói, ai đã làm gì em?
Nó vẫn không nói vẫn cứ thút thít khóc làm tôi không biết làm sao? Đúng lúc này tiếng bác Dương vọng ra, tôi nghe trong đó có chút lo lắng.
- Ngọc ơi, con đâu rồi?
- Bác Dương. - Tôi gọi làm bác Dương chú ý.
- Bằng hả cháu? Thì ra bé Ngọc ở đây làm bác lo muốn chết.
Nghe trong giọng bác có gì đó không được bình thường tôi hỏi.
- Chuyện gì xảy ra hả bác?
Nghe tôi hỏi xong bác Dương thở dài mà kể mọi chuyện cho tôi nghe.
Nắm...
Nghe bác Dương kể lại mà làm tôi tức giận đến cả bàn tay bị chảy máu mà cũng không biết.
Tên Văn Lương khốn nạn lợi dụng lúc tôi vắng nhà mà cưỡng hiếp con bé, nó chỉ mới mười sáu tuổi thôi còn ở độ tuổi đang lớn mà tên đó nỡ lòng nào làm như thế? Đúng là cầm thú mà. Cũng may bác Dương đi ngang qua nghe tiếng kêu cứu của con bé mà chạy vào ngăn cản nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-toi-bat-chap-tat-ca/2865509/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.