Khi Dương Diệp Tây tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn, bên ngoài vẫn còn mưa nhưng trong phòng đóng cửa nên cũng không nghe rõ tiếng.
Cậu vùi mình trong chăn nhìn xung quanh.
Trời mưa, căn phòng thơm thoảng mùi gỗ, ánh đèn màu quýt ấm áp và Cố Thanh Thành ngồi yên trên ghế lật từng trang sách.
Tất cả hòa quyện tạo nên một bức tranh an yên đến lạ.
Dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Cố Thanh Thành rời mắt khỏi trang sách, sau đó hắn liền thấy nhóc con nằm trên giường.
Đôi mắt em vẫn còn mơ màng, trông thơ ngây như chú nai đi lạc.
Hắn khẽ cười.
Dương Diệp Tây bị phát hiện nhìn lén, cậu vô thức kéo chăn cao hơn và chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
“Có mệt không?”
Cậu nghe hắn hỏi thì lắc đầu, sau đó lại nghĩ có lẽ Cố Thanh Thành sẽ không nhìn thấy nên lại nói thêm:
“Không mệt.”
Cố Thanh Thành gật đầu, hắn hỏi tiếp:
“Anh hâm nóng đồ ăn cho em nhé?”
Dương Diệp Tây dụi mắt, cậu đáp:
“Vâng.”
Chỉ trong thoáng chốc, Cố Thanh Thành đã sững người lại, nhưng ngay sau đó hắn liền xuống bếp hâm lại đồ cho Dương Diệp Tây.
Bọn họ đợi một lúc thì có đồ ăn.
Dương Diệp Tây ngồi trên ghế, cậu nhận lấy cốc trà gừng mà Cố Thanh Thành đưa rồi ngoan ngoãn nhấp từng ngụm.
Sau đó cậu nhìn xuống hai tô cháo trên bàn thì lại cất lời:
“Anh chưa ăn tối à?”
Cố Thanh Thành đáp:
“Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thuong-em/3541874/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.