Trở lại hiện tại, Cố Thanh Thành hồi thần từ những hồi ức lộn xộn, hắn bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau khô tóc vừa với lấy điện thoại.
Trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn:
“Anh ngủ chưa?” – Là Dương Diệp Tây nhắn cách đây 20 phút.
Cố Thanh Thành đoán chắc giờ này cậu vẫn chưa ngủ nên trả lời lại:
“Sao thế?”
Chỉ qua vài giây liền thấy hiển thị Dương Diệp Tây đang nhập tin nhắn.
Nhưng lần không biết là do cậu gõ lâu hay do không biết mở lời thế nào mà độ 5 phút sau mới có một dòng ngắn ngủn được gửi đến:
“Ngày mai anh có bận không?”
Cố Thanh Thành thầm nghĩ hẳn là mai cậu có việc gì đó cần mình, đang định nhắn lại thì đã thấy Dương Diệp Tây gửi thêm:
“Mẹ hỏi là ngày mai em và anh có về ăn cơm được không?”
Cố Thanh Thành chợt nhận ra đã một tháng mình chưa về nhà thăm mẹ lần nào, hẳn là do dạo này quá bận bịu. Lần gần nhất cũng là một mình Dương Diệp Tây về ăn cơm với mẹ.
“Cuối tuần này anh cũng không có việc gì quan trọng lắm, còn em thì sao?”
Lần này thì Dương Diệp Tây trả lời rất nhanh:
“Em cũng thế, vậy mai về ăn tối nhé?”
Cố Thanh Thành đáp lại:
“Thế chiều mai chúng ta bắt đầu đi.”
“Được.”
Hẳn là câu chuyện đến đây sẽ kết thúc, nhưng Cố Thanh Thành vẫn thấy ở khung chat hiển thị Dương Diệp Tây đang soạn tin nhắn.
Hình như cậu nhập rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thuong-em/3506902/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.