Sau khi bàn xong vụ phim ảnh thì Dương Diệp Tây cũng không làm phiền hắn nữa.
Thực tế phần lớn thời gian ở bên cạnh Cố Thanh Thành thì Dương Diệp Tây đều khá là yên tĩnh, có đôi lúc cậu còn nhảy lên giường hắn ngủ còn hắn thì ngồi ở bàn làm bài tập.
Dù không ai nói gì nhưng bầu không khí quanh họ vẫn hòa hợp đến kỳ lạ.
Ngày hôm đó trôi rất nhanh vì tâm trạng của hai người đều vui vẻ.
Vốn dĩ ngày hôm sau cũng đáng mong chờ như vậy, trước khi qua nhà Dương Diệp Tây hắn còn nói lại chuyện đi xem phim với mẹ.
“Ông con mà biết là không xong đâu.”
Cố Bạch Lam nhìn con trai, đoạn bất đắc dĩ bảo:
“Thôi được rồi, cứ đi đi, mẹ sẽ nói với ông là con đi học nhóm.”
“Mẹ yên tâm, cuộc thi tới chắc chắn con sẽ đạt giải nhất.”
Cố Thanh Thành biết Cố Bạch Lam lo hắn mải chơi thi không tốt sẽ bị ông trách phạt thì nhẹ nhàng nói.
“Cũng không nhất thiết phải đạt giải nhất mà…”
Cố Bạch Lam không đành lòng, nhưng bà cũng không có cách nào để giúp con trai. Cuối cùng chỉ thành thở dài.
“Con mau đi đi, đừng để Diệp Tây chờ.”
“Vâng ạ, con đi đây, con chào mẹ.”
Cố Bạch Lam đứng ngoài cổng nhìn theo bóng xe lăn bánh.
Con trai bà từ ngày về đây bắt đầu trở nên kiệm lời hơn, cũng dẫn mất đi dáng vẻ hồn nhiên mà tuổi này nên có.
Cố Bạch Lam ước rằng mình có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thuong-em/3485832/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.