Bầu trời đêm lấp lánh ánhsao, quảng trường náo nhiệt vang lên khúc thánh ca kinh điển, những giai điệuấm áp đi vào lòng người xua tan giá lạnh mùa đông.
Sau khi bước ra từ quán McDonald, cô vô vọng nhìn bốn phía, đau xót khi pháthiện ra mình không có nơi nào để đi, cuối cùng đành mua một tấm vé xem bộ phimhài cuối năm rồi theo chân người ta vào rạp chiếu phim. Rạp chiếu phim tối om,chỉ có ánh sáng rực rỡ phát ra trên màn bạc. Vô số cảnh hài trên phim khiếnkhán giả cười nghiêng ngả, nhưng Nhan Nặc không thể cười nổi. Nếu ngay cả xemphim hài cũng không cười được thì thực sự là bi thương tới cực điểm.
Bộ phim kết thúc, lúc ra về Nhan Nặc cúi xem đồng hồ, mới tám giờ hai mươi, độtnhiên cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm, đối với cô, điều đó chẳng khác gì sựgiày vò.
Bất giác cô ngẩng đầu và thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi dẫn theo một bégái đang len lỏi giữa dòng người, chiếc giỏ đựng đầy hoa hồng. Đứa bé mặc rấtít áo, đôi môi tím tái vì lạnh nhưng vẫn nắm chặt tay mẹ, đã thế còn liên tụcsưởi ấm cho mẹ. Sau đó người mẹ cúi người thơm lên trán cô bé an ủi: “Ngoanlắm, chúng ta sắp được về nhà rồi.”
Những bông hồng trong tay cô bé chỉ được gói bằng lớp giấy đơn giản nên cánhhoa đã tơi tả giữa trời lạnh, rất nhiều người chỉ nhìn thôi đã lắc đầu.
Nhìn họ thất vọng hết lần này tới lần khác rồi lấy lại tinh thần đứng thẳngngười, Nhan Nặc thấy sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/2156998/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.