Hành khách ra ngoài từngtốp, từng tốp, dòng người đi đi đi lại không ngớt.
Hai người đứng ở vị trí rất dễ nhìn, không lâu sau đã thấy một ông lão mặc áokhoác dài đen chống gậy đi về phía bọn họ. Mái tóc hoa râm hằn rõ dấu ấn của thờigian, có điều gương mặt đầy nếp nhăn ấy vẫn trầm tư, vẻ rất nghiêm khắc. Đằngsau ông lão là một người đàn ông trung niên mặc com lê chỉnh tề, trước sau cungkính giữ khoảng cách hai bước.
Có điều Nhan Nặc không chú ý bởi những điều ấy mà là vì dáng vẻ của ông lão vàTần Phóng rất giống nhau, hình như là... người thân của anh. Đột nhiên cô nhớlại, trước đây nghe Mai Tử Hy tám nhảm về cấp trên, dường như có nhắc tới TầnPhóng có người nhà ở bên Mỹ, thậm chí có tạp chí còn chụp trộm ảnh anh thời cònhọc bên đó, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ anh cũng mặc áo khoác dài đen, gươngmặt thanh tú, đắc ý, chỉ là ánh mắt quá lạnh lẽo, không phải là người cô đãquen thuộc như bây giờ.
Trong tim mỗi người đều có một bức tường, bị bức tường ngăn cách chính là một “tôi”hoàn toàn khác, là chân thực, hoặc cũng có thể là giả dối.
Tần Phóng chưa hề đến khu vui chơi, Tần Phóng đứng ngây người trước rạp chiếuphim, Tần Phóng dễ tức giận nhưng tỉ mỉ... Nhan Nặc có cảm giác dường như anhđang có ý để cô dần dần hiểu hết về anh, cho dù là anh dưới ánh mặt trời hayanh trong bóng tối, đều thẳng thắn trước mặt cô. Cô nhìn anh với vẻ bất an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/2156990/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.