Cho dù là tối mùa hènhưng trời vẫn lành lạnh, Tần Phóng dìu Nhan Nặc ra ngoài cửa khách sạn, cô lúcthì kêu nóng lúc thì kêu lạnh, giằng co muốn vứt áo vét của anh xuống đất. Anhnắm chặt vai cô để cô không gây chuyện, chau mày nói: “Rõ là không biết uốngrượu sao còn uống nhiều thế? Ngoan ngoãn cho anh, đợi xe đến, anh sẽ đưa em vềnhà.”
Nhan Nặc mặt đã đỏ bừng như trái đào, dựa vào anh, cười ngây ngô nhìn anh, mườingón tay thon dài đang túm lấy áo anh như chơi đàn, cảm giác lúc có lúc khôngthế này khiến trái tim Tần Phóng loạn nhịp, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn,cánh tay bất giác giữ chặt hơn, cho tới khi Nhan Nặc kêu đau anh mới buông nhẹmột chút, nhưng hai người vẫn dán lấy nhau, vô cùng thân mật.
Gió mùa hè nhẹ nhàng thổi, trong lòng mỗi người đều khẽ dấy lên những rungđộng.
Hôm nay, Tần Phóng cũng uống vài cốc rượu, mặc dù không say nhưng bên cạnh cómột cô gái say thế này thì anh cũng không thể nào lái xe được, nhân viên phụcvụ khách sạn giúp hai người gọi taxi, anh dìu Nhan Nặc ngồi vào ghế sau, sau đónói địa chỉ nhà cô rồi rời khỏi khách sạn.
Ban đầu, Nhan Nặc còn ngoan ngoãn ngồi dựa vào vai anh ngủ, nhưng không lâu saucô dụi hẳn vào lòng anh, hơi thở dịu dàng và sự đụng chạm ấy khiến các dây thầnkinh của Tần Phóng căng như dây đàn, nhưng vẫn phải kìm nén ngọn lửa đang bùngbùng cháy trong lòng, anh nói: “Anh lái xe, phiền anh đi nhanh một chút.”
“OK!” Lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/2156983/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.