Sau khi triển lãm kếtthúc, một mình Nhan Nặc đi tàu điện ngầm về nhà, mở cửa, trong phòng tối om, côdựa vào tủ giày tháo giày, rồi theo quán tính đi vào bên trong nhà gọi lớn:“Tần Phóng, Tần Phóng?” Đợi một lúc không có ai trả lời, cô mới chợt nhớ rasáng sớm hôm nay, lúc cô còn mơ ngủ thì anh đã lên máy bay đi công tác ở BắcKinh.
Gần đây, Tần Phóng như người trên không, căn hộ của Tần Phóng rất rộng, vậy màhôm nay chỉ có một mình cô nên cô cảm thấy rất cô đơn, lạnh lẽo.
Nhan Nặc đang chìm trong cảm giác thất vọng thì có tiếng điện thoại vang lênphá tan bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng, cô không nhìn ai gọi mà ngheluôn: “A lô, xin chào, tôi là Nhan Nặc.”
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, tiếng đối phương vang lên ngọt ngào: “Tiểu Nặc,là tớ đây, gần đây cậu thế nào?”
Nghe thấy tiếng nói, Nhan Nặc sững sờ, ngừng lại một lúc, rồi cô mới lên tiếng:“Là Tư Thần à? Sao cậu lại gọi cho tớ thế này?” Sau cuộc điện thoại hôm đó, từnăm ngoái, Tư Thần không hề gọi điện cho Nhan Nặc, có tin tức gì cũng đềuemail, hành tung và điện thoại cô không hề tiết lộ cho Nhan Nặc biết.
Dường như bây giờ tâm trạng Tư Thần rất tốt, cô nhẹ nhàng đáp lại nhanh chóng:“Sao thế? Tớ không thể gọi điện cho cậu sao?”
Khóe mắt Nhan Nặc ngân ngấn nước, cô cảm thấy rất kích động nên làu bàu: “Hóara cậu vẫn còn nhớ tớ, tớ tưởng rằng một mình cậu tự do tự tại bên ngoài nênquên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/2156980/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.