Hôm nay trời mưa rất to,Tần Phóng về đến nhà, vừa mở cửa thì nhìn thấy ở góc nhà có một chiếc ô ướtsũng, giày của Nhan Nặc cũng dính nước mưa, trong lòng anh thấy không thoảimái. Anh bước vào phòng bếp, quả nhiên Nhan Nặc đang bận rộn nấu nướng, anh bấtngờ ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai cô, hỏi: “Hôm nay lại đi ra ngoàià? Mưa to thế mà cũng không chú ý một chút.” Từ “lại” anh nói nghe thật rấtnặng nề, dường như có hàm ý.
Nhan Nặc ngẩn người, bàn tay đang thái rau dừng lại, ngẩng đầu cười nói: “Dùsao cũng phải đi mua đồ ăn mà.”
Tần Phóng buông cô ra, nụ cười trên mặt anh dần biến mất, để lại một mình cô ởđó: “Anh đi tắm nước nóng cái đã.”
Nhan Nặc định gọi anh để nói gì đó nhưng không thể lên tiếng.
Lúc ăn cơm tối, hai người đều tỏ thái độ khác thường, không ai nói gì cả. TầnPhóng không yên lòng, mãi không gắp thức ăn, mặt không chút biểu cảm nhìn NhanNặc, rốt cuộc không nhịn được, bèn nói: “Lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn chưakhỏi sao?”
Nhan Nặc nhìn thẳng vào anh, giọng anh có vẻ không vui, cô nói: “Tổn thương gâncốt mất cả trăm ngày, sao có thể khỏi nhanh như vậy được?”
Tần Phóng cười nhạt rồi ném đũa xuống, mặt sầm lại không nói gì.
Nhan Nặc cũng bực mình, cau mày, hơi lớn tiếng: “Anh đừng có như vậy đượckhông?”
“Anh nên làm thế nào? Nhìn bạn gái hằng ngày tới chăm sóc bạn trai cũ, tronglòng phải vô cùng vui vẻ hay sao?” Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/2156977/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.