Tần Phóng cảm thấy mìnhsắp phát điên đến nơi, anh vốn là người có tính khí bùng nổ, từ trước tới giờcó gì đều nói thẳng, không che giấu gì, anh có thể mặt không đổi sắc mà giảiquyết ngon lành khách hàng khó tính, có thể ung dung đối mặt với những hạng mụccông việc khó nhằn, có thể lạnh lùng nói chuyện với những người không liên quanđến anh, nhưng anh không thể nào chấp nhận được việc tiếp tục cuộc chiến tranhlạnh mãi không chấm dứt giữa anh và Nhan Nặc, câu hỏi này cứ dần dần bào mòntâm trí anh.
Nếu trong cuộc đời, mỗi người nhất định phải trải qua một kiếp nạn tình duyên,vậy thì Nhan Nặc chính là kiếp nạn của Tần Phóng, anh không thể trốn tránh vàcũng không muốn trốn tránh.
Anh cũng hiểu có một số việc không thể lòng vòng, một khi đã lòng vòng thì sẽdễ thắt nút, mà đều do tính khí của anh đã gây ra cục diện không thể giải quyếtđược như thế này.
Điều này có thể trách ai đây?
Phóng lẩm bẩm rồi lại ngửa cổ uống cạn ly rượu, trước mặt anh bày đầy vỏ chai,dưới ánh đèn mờ mờ của quán rượu, trên trán anh là sự hỗn hợp, một nửa là kẹongọt, một nửa là nỗi đau tình.
Phương Lỗi thực sự không chịu được nữa, anh giằng lấy cốc của Tần Phóng rồi bựcmình nói: “Đại ca à, cậu dùng một trăm linh tám lý do lôi tôi đến đây để nhìncậu mượn rượu giải sầu sao? Vô nhân đạo quá đó.” Hôm nay anh đã thực sự chứngkiến thế nào là phát điên vì yêu, người này rõ là yêu Nhan Nặc chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/2156975/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.