Nhà hàng băng chuyền KhảiNhạc.
Qua cửa sổ lớn trong suốt được kéo chạm đất, có thể nhìn cả thành phố hoa lệ,phồn hoa, đèn màu lấp lánh, những dòng ánh sáng giao nhau trong đêm tối.
Nhan Nặc bước vào đã nhìn thấy Đoàn Dịch Sâm ngồi tựa lưng trên ghế, những ngóntay dài gõ nhẹ vào thành ly cà phê, đôi mắt đen tuyền nhìn xa xăm. Nhan Nặchiểu. Những người bên cạnh cô biết Đoàn Dịch Sâm từng nhận xét đó là một ngườiđàn ông thần bí và lịch thiệp, chỉ cần đơn giản cũng có thể chạm vào trái timcủa phụ nữ.
Nhan Nặc còn chưa định thần lại thì Đoàn Dịch Sâm đã nhìn thấy cô. Anh đứngdậy, lịch sự kéo ghế cho cô ngồi, lịch sự đứng bên cạnh, cô bước nhanh tới rồingồi xuống. Hai người chỉ nói mấy câu đơn giản, cùng với tiếng piano lãng mạnlà sự im lặng giữa hai người. Những chủ đề nói mãi không hết không thể cắt đứtnhững ngày tháng nhung nhớ của hai người, bây giờ đã không còn nữa.
Có lẽ do ánh đèn nên ánh mắt trầm mặc của Đoàn Dịch Sâm khiến Nhan Nặc khôngbiết phải nhìn đi đâu, đành ngước nhìn bốn phía. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy đôitình nhân ở gần đó đang ngồi trên vị trí cao được đặt trước để ngắm nhìn phongcảnh, chốc chốc lại thì thầm với nhau, trông rất ấm áp và thân mật.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Nhan Nặc đáp: “Anh từng nói với tôi một câu, conngười đứng càng cao thì nhìn càng xa.”
Những ngón tay Đoàn Dịch Sâm khẽ động đậy, anh nhìn cô chằm chằm hỏi: “Sao độtnhiên lại nhớ câu này?”
Hồi học đại học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/140542/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.