Mưa tí tách rơi, thànhphố phồn hoa thoáng ẩn hiện trong màn mưa.
Nhan Nặc chán nản đứng ở một góc bên cạnh bến xe buýt trung tâm thành phố, đứabé cô dạy gia sư sắp thi cuối kỳ rồi nên thời gian ôn tập kéo dài hơn, lúc côđến, trời mới âm u, vậy mà lúc về đã mưa lất phất đầy trời rồi.
Người trên xe buýt đông nghịt, cô không thích tranh giành với người khác. Nhưngtiền bắt taxi cũng tương đương với tiền đi dạy thêm rồi, như thế không phải làtay không về vườn sao? Cô buồn bã đứng dưới mái hiên của mấy ngôi nhà cạnhđường, nhìn dòng người đến rồi đi, thầm nghĩ sẽ đợi thưa người một chút rồilên. Haizz, cô biết mình khá cố chấp mà.
Người qua người lại, mưa cũng không ngớt, dòng người cũng không giảm, vẫn đôngđúc, náo nhiệt.
Mấy hôm nữa là Giáng sinh rồi, trung tâm thành phố đã có một cây thông Noel caoto, bên trên treo đầy những món quà đủ màu sắc, trên cửa sổ của những cửa hàngcũng thắt đầy ruy băng. Không biết có phải do cô nhìn nhầm hay không mà các đôitình nhân trên phố như nhiều hơn, các chàng trai ôm eo các cô gái, họ che chungmột chiếc ô, chốc chốc lại ghé tai thì thầm, cảm giác vô cùng ấm áp.
Nhan Nặc lại thở dài, cô không mong muốn có người đàn ông cho cô một chỗ dựa,chỉ cần mang cho cô mượn một cái ô là tốt lắm rồi. Bất giác cô nhớ lại lời củathầy Từ hai hôm trước, ông nói ông dạy rất nhiều sinh viên, nhưng chưa thấy aisống cuộc sống theo quy tắc của tăng ni như cô, giảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/140538/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.