Đoàn Dịch Sâm mỉm cườinói: “Anh biết em nhất định sẽ tới.”
Cũng như Nhan Nặc biết anh nhất định sẽ đợi cô ở đây vậy, hai người đã quá hiểunhau. Bởi vì không hiểu nhau nên hấp dẫn, bởi vì quá hiểu nhau nên chia tay.
Anh vẫn ngồi ở chiếc bàn số ba cạnh cửa sổ dựa sát vào góc phố như ngày xưa,anh mặc chiếc áo vét màu xám bạc, không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở, hai taykhoanh để trên bụng, nhìn ra ngoài cửa hướng Nhan Nặc bước vào, ánh đèn vàng inbóng cô chênh chếch dưới nền.
Quán Lời của gió trang trí nhiều loại chuông gió, mỗi khi có cơn gió nhẹ lướtqua là cả quán sẽ vang lên những tiếng leng keng nghe thật thú vị, cái tên Lờicủa gió cũng xuất phát từ đó.
Những chiếc chuông gió đều do chủ quán thích đi du lịch mang về từ khắp mọinơi. Nhan Nặc từng rất thích một chiếc chuông gió làm bằng vỏ ốc, tiếc rằngnhững thứ này đều không bán, cho dù Đoàn Dịch Sâm đã trả giá rất cao nhưng ôngchủ vẫn không đồng ý.
Sau này Đoàn Dịch Sâm có sai người đi tìm một chiếc chuông gió giống y hệt tặngcô nhưng cô không còn cảm giác trái tim loạn nhịp như lần đầu nữa. Sau đó côhiểu ra rằng, trên thế giới này không có gì là hoàn toàn giống nhau, dù cógiống tới mấy thì vẫn không phải là cái đó.
Nơi đây từng là một trong những nơi cô thích tới nhất, nhưng nơi này lại lưugiữ quá nhiều kỷ niệm giữa cô và Đoàn Dịch Sâm nên lâu lắm rồi cô không đặtchân tới đây.
Lúc này, ngoài Đoàn Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/140533/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.