Không hẹn mà gặp, NhanNặc cũng khiến Lâm Vũ Triết sững người. Anh rất muốn chạy tới hỏi cô một nămqua đã đi đâu, nhưng anh không làm thế, sự phòng bị trong đáy mắt Nhan Nặckhiến anh chùn bước, lẽ nào cô ghét anh tới mức không muốn nhìn mặt anh nữasao? Anh nắm chặt tay, không cam tâm nhìn mọi thứ trước kia tan thành mây khói.
Có lẽ do trong phòng hát quá tối nên mọi người đều không nhận thấy sự thay đổikhác thường của hai người.
Chỉ có Tần Phóng chau mày, cố ý lắc lắc chiếc cốc, những viên đá va vào thànhcốc phát ra tiếng động, cất giọng đầy vẻ uể oải: “Sao anh cũng tới đây? Bên đókhông giải tán nhanh thế này đấy chứ?”
Tiệc rượu riêng tư khiến người khác phát chán ban nãy Lâm Vũ Triết cũng nhậnđược lời mời, có điều anh khác với Tần Phóng, luôn biết luồn lách như cá gặpnước, bắt tay giao tiếp hoành tráng lắm.
“Cậu chuồn ra ngoài được, chả nhẽ tôi thì không?”
Nói xong, Lâm Vũ Triết buông mình xuống sofa cạnh Tần Phóng, rồi nhìn nhữngngười trong phòng một lượt, sau cùng nhìn Nhan Nặc đang ngồi cạnh mình, cố ý ravẻ tò mò hỏi: “Vị này là...?”
Nhan Nặc thấy anh làm bộ không quen biết cô, nghĩ đã giả bộ thì phải làm chođến cùng, cô thở phào nhẹ nhõm, buông bàn tay đang mân mê gấu váy ra, gương mặtcứng đơ nãy giờ cũng thoải mái dần.
Tần Phóng vẫn thản nhiên, không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình, giơ cốc rượuvề phía Lâm Vũ Triết rồi ngửa cổ uống cạn, không hề có ý định giới thiệu haingười này.
Lâm Vũ Triết cũng không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/140530/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.