Đây là một bí mật nhỏ mà cô vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng, định cả đời này sẽ không nói cho bất kỳ ai…
Hôm nay cô là người trực nhật, sau khi tiết thể dục cuối cùng kết thúc, thì mang bóng của cả lớp trở về phòng thể dục.
“A Linh, cầu xin cậu, tớ sắp trễ lớp học bổ túc rồi, có thể phiền cậu tự đi trả mấy quả bóng này không?” Một người trực nhật khác mang theo vẻ mặt áy náy nói.
Từ trước đến nay, Trương Linh Ngọc không biết làm sao để từ chối người khác, huống chi dáng vẻ người ta gấp gáp đến vậy, cô nhìn hai thùng đựng bóng nặng chết người kia, còn phòng thể dục ở vị trí bên kia sân thể dục, vẫn nhắm mắt nói—
"Có thể! Cậu nhanh đi học bổ túc đi, đi trễ thì không tốt đâu."
"Cám ơn cậu." Bạn học Giáp cảm động đến rơi nước mắt nói, "Mặc dù có chút nặng, nhưng chắc chắn cậu có sức hơn tớ, tớ đi đây.”
Ai quy định vóc người cao thì chắc chắn sức lực lớn hả? Trương Linh Ngọc nở nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng vẫn thở dài một cái, chấp nhận số phận kéo thùng đựng bóng đầu tiên.
Dù sao, coi như cô nói mình mang không nổi, có lẽ cũng không có ai tin tưởng.
Ì ạch! Dùng hết sức lực, kéo thùng đựng bóng tới trong thao trường, Trương Linh Ngọc quyết định đề nghị với trường học, gắn bốn bánh xe ở dưới thùng đựng bóng, khi đẩy sẽ không dùng nhiều sức lực.
Vào lúc cô đang cam chịu làm cu li, một máy bay giấy không có mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thi-phai-an-em-truoc/2218/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.