Ngày hôm sau, lại một ngày mới bắt đầu. Ánh nắng len lỏi từng ngóc ngách trong căn phòng xa hoa đó. Khả Như dần mở mắt ra, bên cạnh cô còn có tiếng đùa nghịch của trẻ con nữa. Là Khả Thiên Lam, ai bế nó vào căn phòng này?
- A mẹ dậy rồi.
Con bé phấn khởi ôm lấy cổ cô. Cô cũng ôm lại nó, khẽ xoa xoa đầu âu yếm hỏi:
- Là ai bế con vào đây vậy?
- Là baba Lục đó.
Sau đó con bé lại cúi xuống nghịch ngón tay, cũng không chú ý gì đến cô nữa. Khả Như đảo mắt nhìn xung quanh phòng, rồi ánh mắt chợt dừng lại tại bàn rượu...
Hôm qua...cô đã làm ra thứ gì vậy?Trời ạ, sao có thể ngồi lên đùi Lục Tề Nam và đề nghị động phòng chứ? Khả Như ơi khả Như, mày thật ngu xuẩn mà. Nghĩ tới cảnh hôm qua của cô và hắn, bất giác cô khẽ đỏ mặt.
Một lát sau, khi vệ sinh cá nhân đã xong xuôi hết rồi, Khả Như mới bước từ trong phòng ra. Mọi người nhìn thấy cô ai cũng hớn hở nghênh đón. Cô thật tốt số, từ một người giúp việc mà giờ đã trở thành thiếu phu nhân rồi. Ngưỡng mộ quá đi mất.
Khả Như ủ rũ đi từng bước cầu thang. Đám giúp việc từ lúc nào đã lễ phép đứng hai bên cúi chào rồi. Họ cất tiếng cung kính:
- Chào buổi sáng, thiếu phu nhân.
Nghe vậy, Khả Như mới định hồn trở lại. Họ vừa gọi cô là thiếu phu nhân, nghe xa lạ quá. Nhớ trước kia mọi người cùng nhau vui vẻ, giúp đỡ lẫn nhau làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-them-mot-lan-nua/3753723/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.