Vì hôm qua chịu ảnh hưởng của Phó Tây Phán thế nên Bạch Chỉ mới trở về nhà gỗ nghỉ ngơi sớm.
Nhưng 5 giờ sáng đã vội vàng ngồi xe buýt trở về bệnh viện làm việc, trùng hợp là sáng nay số ca khám ở phòng bệnh rất đông khiến cô có chút chịu không nổi.
Bạch Chỉ không thích uống cafe, đặc biệt là cafe không đường kiểu Mỹ, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Nhưng sau khi uống một ly cafe vào bụng, tinh thần của cô không chỉ tỉnh táo cả buổi sáng mà cho đến tận trưa cô vẫn không hề buồn ngủ.
Lúc ăn cơm Bạch Chỉ cố tình mua hai cây kẹo mút, sau khi rời khỏi nhà ăn cô chậm rãi đi đến sân nhỏ của khu viện.
Cô tìm một cái ghế đá rợp bóng râm ngồi xuống, phía trên là một dàn gỗ phủ đầy dây leo xanh mơn mởn.
Giữa trưa ánh nắng hơi chói mắt, nhưng ở chỗ này thì đã bị cành lá tươi tốt che chắn hơn phân nửa, chỉ có vài điểm sáng nhỏ xuyên trên mặt đất.
Bạch Chỉ giơ tay đập đập vào vai trái, tay trái lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra.
Ly cafe Phó Tây Phán đưa không chỉ làm tinh thần minh mẫn hơn mà tác dụng cũng thật lâu, còn làm đắng từ đầu lưỡi đến tận trong lòng.
Một buổi sáng trôi qua mà miệng cô vẫn còn hương cafe chưa tan và cả một chút vị đắng nhẹ.
Cô vừa bóc kẹo mút ra thì bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Bạch Chỉ quay mặt nhìn sang thì thấy có một cậu bé đội mũ đã ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thanh-nghien/216034/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.