Kết thúc thời gian cứu trợ khó khăn, Bạch Chỉ và Phó Tây Phán cùng nhau quay trở lại Thành phố A, Diệp Viễn Chí cũng về ngay sau đó. Như giao ước trước đó, hai cặp đôi cùng nhau tổ chức đám cưới. Trong phòng thay đồ của khách sạn, Bạch Chỉ thay váy cưới, còn Lục Uyển Đồng đang ngồi trước gương để trang điểm. Vậy mà bên kia hai người đàn ông lại đang cãi nhau trong hội trường. Phó Tây Phán cầm một cái phong bì đỏ dày cộp đập lên trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Của cậu đây, tiền lương ba tháng, ba tháng đó!” Diệp Viễn Chí vỗ vai anh: “Nam tử hán đại trượng phu, dám chơi dám chịu.” Phó Tây Phán liếc xéo một cái: “Sao cậu không nói huỵch toẹt ra là cậu giở trò luôn đi?” Nhưng Diệp Viễn Chí chỉ nhún vai, phản bác: “Cậu cũng đâu có hỏi. Hơn nữa, đã là thi thì làm sao tránh khỏi gian lận được. Hahaha.” Nhìn vẻ mặt bí xị của Phó Tây Phán, Diệp Viễn Chí an ủi: “Không sao, anh cũng sẽ cho chú ba tháng tiền lương!” Vừa nói, anh ấy vừa kéo bộ âu phục ra, thò tay vào trong túi mò mẫm. Tuy nhiên, dù có mò cả nửa buổi nhưng vẫn chẳng có gì trên tay. Diệp Viễn Chí vỗ đầu: “Ối chà. Quên mất, giờ tôi đang làm thuê cho vợ nên làm gì có lương.” Ngay lập tức anh khoác lấy vai của Phó Tây Phán: “Vậy thì tôi sẽ nợ cậu trước.” Phó Tây Phán lắc vai, hất bàn tay đặt trên vai mình ra: “Thèm vào. Tôi chúc cậu, cả đời này đều không có lương.” Trong khi hai người đang nói chuyện, Lục Uyển Đồng đã chạy ra, kéo bọn họ đi trang điểm. Tận dụng cơ hội lần này, Phó Tây Phán chỉ tay vào Diệp Viễn Chí mà nói: “Uyển Đồng, hồi nãy cậu ta nói rồi, sau này sẽ không nhận lương, chi tiêu tài chính gì tất cả đều do em quản lý.” Diệp Viễn Chí hoảng loạn: “PHÓ! TÂY! PHÁN!” Lục Uyển Đồng đi tới, kéo cà vạt của anh ấy: “Làm sao? Anh ấy nói có gì không đúng à? Anh còn muốn giấu quỹ đen hửm?” Diệp Viễn Chí vội vàng xua tay: ”Không phải, không phải mà.” Lục Uyển Đồng cầm lấy cà vạt của anh kéo đi lỗi xềnh xệch về phía phòng trang điểm, Diệp Viễn Chí khom lưng, cun cút đi sau cô một cách xấu hổ. Mà Phó Tây Phán tụt ở phía cuối lại nhét hai tay vào túi, vẻ mặt đắc ý không thèm che dấu. Mặc dù bọn họ đều đã rõ ràng các phân đoạn của hôn lễ, nhưng khi Phó Tây Phán tuyên thệ với Bạch Chỉ rằng sẽ yêu cô cả đời này, cô vẫn cảm động đến rơi nước mắt. Hoa đồng cầm hai ly rượu vang đỏ tiến tới đưa cho bọn họ. Nhưng khi cậu bé vừa bước lên sân khấu thì bỗng bị vấp vào thảm đỏ, may mà Phó Tây Phán kịp thời đi lên một bước đỡ lấy cậu bé. Phó Tây Phán hỏi: ”Không sao chứ?” Cậu bé lắc đầu. Nhưng sau khi Phó Tây Phán đặt cậu bé xuống, anh vừa cúi đầu thì nháy mắt mặt đã đen lại rồi. Cậu bé không sao, nhưng chiếc áo sơ mi trắng của anh lại rất có sao, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Rượu vang trong tay cậu bé đều bị bắn tung toé hết lên áo rồi. Cậu bé rất nhạy cảm, vẻ mặt Phó Tây Phán biến đổi, cậu bé nhận ra được điều đó, chiếc miệng nhỏ mếu máo sắp khóc. Phó Tây Phán bị doạ, chân tay luống cuống mà an ủi cậu bé: ”Chú không có tức giận. Cháu đừng khóc.” Người giám hộ của cậu bé thấy, nhanh chóng tới bế con trai nhỏ của mình đi. Anh ta có chút áy náy nói: “Thằng bé còn quá nhỏ, có hơi rụt rè.” Người dẫn chương trình tinh ý, đưa tay vẫy ra hiệu để một cô bé lớn tuổi hơn một chút đem ly rượu khác lên. Sau một trận rối loạn, cuối cùng cũng ứng phó xong khâu “Rượu giao bôi”. Nhưng mà mấy trò kế tiếp, Phó Tây Phán đều đứng sang một bên, trong lòng có chút bứt rứt. Bạch Chỉ chọc anh: ”Vẫn đang nghĩ tới chiếc áo sơ mi trắng à?” Ánh mắt của Phó Tây Phán không thể gạt được người, anh ho nhẹ một tiếng ngầm thừa nhận: ”Xin lỗi, anh sẽ không phân tâm nữa.” Tuy đã nói như vậy, nhưng khi chụp ảnh chung, Phó Tây Phán đã cúi đầu xuống mấy lần, lặng lẽ dùng một chiếc khăn tay ướt lau lau vết rượu vang ở trên ngực. Nhưng những vết rượu vang đỏ không những không được lau sạch, trái lại còn bị loang rộng thêm, lông mày anh càng nhíu chặt lại. Nhiếp ảnh gia vẫy tay, biểu thị rằng: ”Chú rể ở bên trái cười lên một chút nào…” Phó Tây Phán sửng sốt, khẽ há miệng: “Hả…” Bạch Chỉ thở dài, tiến lên một bước đứng ở phía trước anh ấy, sau đó kéo tay anh vòng qua eo mình, bằng cách này cô mới có thể che được những vết rượu vang loang ra ở trên ngực “Được rồi, tách!!” Phó Tây Phán ôm chặt lấy eo cô, anh cúi đầu chạm nhẹ vào đầu cô, cuối cùng cũng mỉm cười. Chụp ảnh xong, bọn họ đi sang một bên, nhường sàn nhảy cho Diệp Viễn Chí và Lục Uyển Đồng. Phó Tây Phán cúi đầu, vô cùng áy náy lại xin lỗi cô một lần nữa. Sau đó thận trọng hỏi: “Anh như vậy, có phải em rất khó chịu không?” Bạch Chỉ vòng tay trước ngực, giả vờ chán ghét nói: “Đúng thế, rất phiền.” Ánh mắt Phó Tây Phán ảm đạm, một lần nữa thấp giọng xin lỗi cô. Bạch Chỉ lắc lắc đầu, mỉm cười kéo cái cổ của anh rồi nhón chân hôn cái chóc lên khoé môi anh: “Đồ ngốc. Em đang đùa đấy, anh có như thế nào thì em vẫn thích. Phó Tây Phán, em cực kì thích anh nha~” Phó Tây Phán ôm lấy cô, khẽ nói: “Ừ, anh cũng thế.” Bác sĩ Tiểu Lý làm phù rể đứng ở một bên trợn mắt lên trời. Anh ta khẽ ho một tiếng nhắc nhở: “Phải đi mời rượu rồi, phải mời rượu rồi đấy.” Phó Tây Phán không thể uống rượu, chuyện này ai ai cũng biết, vậy nên anh chỉ mang một chén trà đi tới phía trước bố Bạch. Bố Bạch nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, tiền đồ vô hạn, người con rể mà người người ngưỡng mộ, rồi lại liếc sang nhìn đứa con gái mà mình coi như báu vật trong lòng bàn tay, tâm trạng phức tạp. Ông cầm một ly rượu khác ở trên bàn, thay cho chén trà ở trong tay Phó Tây Phán ”Bố gả con gái cho con mà ngay cả một ly rượu con cũng không thể uống à?” Bạch Chỉ chu mỏ, bất mãn nói: “Bố, bố biết rõ là anh ấy không uống được rượu mà.” Bố Bạch bĩu môi, càng thấy ghen tị hơn: “Bố chị nuôi chị nhiều năm như thế, chị ‘quay khuỷu tay’ hơi bị nhanh rồi đấy.” Phó Tây Phán mỉm cười, ngửa cổ lên uống hết ly rượu trong tay, cũng gọi một tiếng: “Bố, con sẽ đối xử tốt với cô ấy mà, bố cứ yên tâm đi.” “Ừm, bố biết, bố không lo lắng!” Bố Bạch nhấm nháp rồi uống cạn ly rượu trong tay. Chuyện Phó Tây Phán uống một ly là say trước nay chưa bao giờ là giả, sau khi uống cạn ly rượu của bố Bạch, anh choáng váng một hồi rồi bước tới bên chiếc ghế, ngồi xuống nghỉ ngơi. Vì…Nhìn thấy trạng thái như này, đồng nghiệp và bạn bè cũng chẳng làm khó anh nữa. Mà tất cả đều dồn hết về phía Diệp Viễn Chí. Thậm chí, buổi tối còn chạy tới phòng tân hôn của Diệp Viễn Chí và Lục Uyển Đồng náo động phòng một phen. Ở bên kia, không bạn bè ồn ào ríu rít, Bạch Chỉ và Phó Tây Phán thoải mái hơn nhiều, Lâm Kinh Mặc chỉ giúp Bạch Chỉ đưa Phó Tây Phán về nhà liền rời đi. Bạch Chỉ liếc mắt nhìn Phó Tây Phán đang vắt vẻo trên ghế sô pha, trong miệng vẫn lẩm bẩm, phàn nàn việc bố rót đầy rượu cho anh. Sau đó cô tức giận chạy vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn ướt đi ra. Nhưng mà, khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Phó Tây Phán như đã biến thành một người khác, không chỉ ngồi thẳng trên sô pha, mà ánh mắt còn trong veo, hoàn toàn không có dáng vẻ nào là đang say xỉn. Anh cười nham hiểm rồi kéo Bạch Chỉ lại, để cô ngồi trên đùi của mình. Bạch Chỉ sửng sốt tới mức nói lắp: “Anh, anh ơi, anh à?” Phó Tây Phán nghiêng đầu sang một bên, đặt một nụ hôn trên bờ vai đang lộ ra của cô: “Anh không uống, bố rất thương anh đấy nha, ông ấy sớm đã đổi ly rượu trong tay thành nước lọc rồi.” Anh bế ngang Bạch Chỉ lên, nhướn mày cười nói: ”Mọi người đều nói khắc xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên bỏ lỡ.” Bạch Chỉ đỏ mặt, vùi đầu sát vào ngực anh… ———-HẾT———
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]