Khi Bạch Chỉ gần tan ca, trưởng ban phòng bảo vệ cầm theo một tấm hình đến, đưa cho cô xem để nhận diện.
Đó là hình ảnh của nghi phạm, được ghi lại bằng máy giám sát của bệnh viện.
Người này dường như sớm đã có chuẩn bị, cố ý mặc bộ quần áo trùng màu với đồng phục của nhân viên bốc vác, còn cố ý đội một chiếc mũ lưỡi trai chỉ để lộ ra một phần ba khuôn mặt. Điều này càng làm người khác khó nhận ra diện mạo thật của hắn.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cố gắng nhớ lại.
Bạch Chỉ luôn cảm thấy cách ăn mặc của người này hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng kiểu ăn mặc bình thường này có thể bắt gặp bất cứ đâu ở trên phố, nhất thời cô cũng không thể nào nhớ ra được.
Bạch Chỉ đành chịu, đưa bức hình lại cho trưởng ban phòng bảo vệ, lắc lắc đầu: “Tôi thực sự nhớ không ra.”
Trưởng ban phòng bảo vệ lo rằng người này vẫn chưa đạt được mục đích nên sẽ tiếp tục quay lại bệnh viện, anh dặn dò Bạch Chỉ vài câu rồi mới rời đi.
Cô nhìn vào khoảng không trên màn hình vi tính, trong đầu vẫn nghĩ về cách ăn mặc của người đó.
Rốt cuộc cô đã nhìn thấy ở đâu?
“Cộc cộc” hai cái, giọng nói của cô y tá từ bên ngoài truyền vào: “Bác sĩ Bạch, có bệnh nhân.”
Bạch Chỉ thu lại dòng suy nghĩ, ngồi thẳng dậy: “Vào đi.”
Hôm nay Lâm Lộ đến muộn hơn một chút, cho nên số đăng ký khám bệnh đã hết. Bạch Chỉ liếc nhìn thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thanh-nghien/1161684/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.