Lục Uyển Đồng hạ cửa kính xe xuống: “Tiểu Chỉ, lên xe không?”
Bạch Chỉ cảnh giác nhìn xung quanh rồi nhanh chóng lên xe. Lục Uyển Đồng đưa cô về nhà riêng của mình.
Bạch Chỉ nằm trên quầy bar, liếc mắt thấy Lục Uyển Đồng đang chạy lung tung trong phòng. Cô uể oải hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Dọn một căn phòng cho cậu.” Lục Uyển Đồng chỉ vào phòng khách ở trên lầu: “Mấy ngày nay cậy ở đây với tớ đi.”
Bạch Chỉ đột nhiên ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn: “Hả?”
Lục Uyển Đồng giải thích: “Lâm Lộ vừa mở cuộc họp báo lên án bảo mật thông tin y tế của bệnh nhân. Tớ nghĩ mấy ngày nay bệnh viện sẽ không được yên bình, tiểu khu của cậu an ninh lại không tốt bằng chỗ này. Vì thế tạm thời cậu ở đây với tớ đi.”
“Cậu biết cả rồi à?” Bạch Chỉ thở dài một tiếng. Đúng là tiếng lành không ra khỏi cửa, tiếng dữ đồn xa ngàn dặm. Cô vừa bị bệnh viện đình chỉ công tác thì tất cả mọi người trong thành phố A đều biết rồi.
Bạch Chỉ lắc ly cocktail Lục Uyển Đồng pha cho mình, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, mắt mũi cô đều đã đỏ hoe. Cô đưa tay lên che mắt, nghĩ đến chuyện hôm nay ở bệnh viện bị chất vấn, cô cảm thấy vô cùng uất ức.
Rõ ràng cô không hề làm những chuyện này.
Lục Uyển Đồng vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Tớ nghĩ có lẽ cậu đã bị lợi dụng.”
“Ý cậu là sao?”
“Chính là…” Lục Uyển Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thanh-nghien/1161681/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.