Chiếc xe nhanh chóng chạy đến cổng tiểu khu nơi Bạch Chỉ đang ở. Xe đi hết một đoạn đường, làn gió nương theo cửa sổ của xe len lỏi vào, thổi bay mùi rượu trên người của Phó Tây Phán, khiến cho anh tỉnh táo lại một chút. Tịch Phong mở cửa xe sau ra, duỗi tay muốn đỡ anh.
Phó Tây Phán nhíu mày, khéo léo tránh đi bàn tay đang đưa ra, tự mình bước ra khỏi xe. Vì vẫn còn say nên anh bước đi khá chậm và lảo đảo, Bạch Chỉ bước nhanh về phía Phó Tây Phán, sau đó đỡ lấy anh. Ngay lúc Bạch Chỉ chạm tay vào vai anh, cả người của Phó Tây Phán run lên. Nhưng khi anh quay đầu lại, nhìn thấy người đó là Bạch Chỉ thì mới thả lỏng một chút.
Tịch Phong đi qua và hỏi: “Cô sống ở đâu thế? Hay là để tôi đưa đưa bác sĩ Phó về cho?”
Bạch Chỉ thoáng do dự, sau đó mỉm cười uyển chuyển từ chối: “Không sao đâu, tôi sống gần nhà của bác sĩ Phó. Cũng không còn sớm nữa, cảnh sát Tịch đi về cẩn thận.”
Cô lịch sự ra hiệu tiễn người, Tịch Phong cũng không thể nói gì hơn. Anh ấy đứng ở cổng tiểu khu, tay đút túi quần, nhìn Bạch Chỉ đang đỡ Phó Tây Phán rẽ vào một cánh cửa của tòa nhà.
Phó Tây Phán đứng trước cửa nhà mình, một tay đè lên cửa, tay còn lại thì loạng choạng nhập mật mã. Đèn ngoài hành lang mờ mờ khiến mắt anh cũng mờ đi, thử nhập mấy lần nhưng vẫn chỉ nghe âm thanh báo mật mã sai. Bạch Chỉ liền bước tới, vỗ nhẹ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thanh-nghien/1161676/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.