Mấy hôm sau hai người vẫn ở biệt thự trên núi mà chưa trở về, cuối cùng ba Trần gọi điện cho Trần Thành Đạt nói:
“Con đang ở đâu? Mau đem Lệ Băng về để nói chuyện cho rõ, và nhất là con phải đem con bé về Dương gia để xin lỗi, con đem con người ta đi đâu mất tiêu mấy ngày nay rồi.”
- Dạ con biết rồi, ngày mai chúng con trở về.
Tối hôm đó anh nói với tiểu Băng:
- Ngày mai chúng ta về Dương gia để xin phép ba mẹ của em, sau đó chúng ta trở về Trần gia để thưa chuyện với ba mẹ anh được không?
- Dạ.
Sáng hôm sau hai người trở về Dương gia sớm, khi bước vào nhà nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của ba Dương, anh không hề sợ bước tới trước mặt ông anh cúi đầu chào và nói:
- Thưa bác trai con mới đến, hôm nay con đến đây là xin lỗi bác chuyện hôm trước.
Ba Dương tức giận hỏi:
- Cậu còn biết đến đây xin lỗi à? Cậu quậy banh cái đám cưới của con gái tôi bây giờ cậu còn mặt mũi mà đến đây à?
Dương Đức Khiêm ngồi ghế bên cạnh ba Dương, nhìn tiểu Băng đang đứng bên cạnh Trần Thành Đạt anh nói:
- Em còn đứng đó không mau lên phòng, ở đây để ba và các anh nói chuyện với cậu ta.
Tiểu Băng đứng sát lại gần Trần Thành Đạt và nắm tay anh, cô nhìn anh ba nói:
- Anh ba em muốn ở đây nghe mọi người nói chuyện, em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3459319/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.