Sáng hôm sau khi tiểu Băng tỉnh dậy thấy anh hai đang nhìn mình, cô định ngồi dậy đi rửa mặt thì Trần Thành Đạt ôm cô lại nói:
- Em ngồi dậy sớm làm gì? Để anh ôm một chút.
- Anh hai sao vậy? Anh thả em ra đi mà.
- Không, anh muốn ôm em một chút anh rất nhớ em, còn em có nhớ anh không?
- Em không có.
- Sao dạo này em luôn tránh mặt anh? Bây giờ Trần gia em cũng không trở về, tại sao em lại như vậy có thể nói với anh được không?
- Em thật sự không có mà, em dạo này bận quá nên không có về nhà thăm ba mẹ thôi.
- Em nói thật.
Tiểu Băng gật đầu chắc chắn là mình không gạt anh, Trần Thành Đạt mỉm cười xoay người một cái đã nằm trên người cô, anh nói:
- Nếu em nói thật vậy giờ chúng ta làm việc chính thôi, anh thật sự nhớ em muốn phát điên rồi.
Vừa nói xong anh cúi xuống hôn lên môi cô, tiểu Băng cố gắng đẩy anh ra nhưng không được.
Trần Thành Đạt cứ tiếp tục hôn cô và sờ lên nơi đẩy đà của cô, tiểu Băng ấm ức tại sao anh lại đối xử với cô như vậy.
Dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh anh ra và nhảy xuống giường nói:
- Anh đừng có quá đáng với em nữa có được không? Em không có thích anh làm những chuyện thế này với em, em đã lớn rồi không còn bé nữa để anh muốn làm gì làm.
Trần Thành Đạt bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3456750/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.