Tuệ Nhiên bất ngờ vì không nghĩ anh sẽ đến đây, cô đứng bất động mà nhìn anh chằm chằm.
Trần Quang Đạt đứng lên mỉm cười với cô, vươn tay ra sờ lên má cô anh hỏi:
- Em sao vậy?
- Anh…anh tại sao lại ở đây?
- Anh đi tìm em, em có biết là anh đã cực khổ đến thế nào không?
Tuệ Nhiên nhớ đến mình đang man thai vội quay lưng lại định chạy đi, Trần Quang Đạt vươn tay từ phía sau ôm cô vào lòng nói:
- Em chạy đi đâu cẩn thận ảnh hưởng đến con.
Tuệ Nhiên sờ bụng khoé mắt đỏ hoe nói:
- Anh đừng hại đến con em, đứa bé không có tội.
Trần Quang Đạt biết cô đang lo lắng điều gì anh nói:
- Ngốc, ai nói là anh sẽ làm gì con chứ? Anh không đến làm hại em và con, anh đến đây để rước hai mẹ con trở về.
Tuệ Nhiên hiểu anh rất thương cô nhưng mà hai đứa bé này, cô nói:
- Nhưng mà em…
Trần Quang Đạt xoay người cô lại và cúi xuống hôn lên trán cô nói:
- Em có biết mấy tháng nay anh nhớ em lắm không? Anh đã đi tìm em vất vả đến thế nào em biết không? Về nhà với anh đi em và con ở ngoài vất vã anh sót.
- Nhưng mà em…
Nước mắt tuôn rơi tâm trạng của Tuệ Nhiên bây giờ rất phức tạp, từ lúc man thai cô nhạy cảm hơn và dễ khóc hơn, cô nói:
- Nhưng mà em…ức… em không xứng với anh… ức… em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3455272/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.