Đúng ra hôm sau hai người sẽ đi chơi những trò chơi ở đây nữa mới trở về, nhưng vì ai kia mà sáng hôm nay tiểu Băng không thể nào ngồi dậy nổi.
Trần Thành Đạt nằm bên cạnh cô gái nhỏ quần áo chỉnh tề, vuốt tóc tiểu Băng mỉm cười thỏa mãn, đúng với kế hoạch thì anh không định làm gì em ấy hết.
Chỉ vì quá nhớ cô nên anh muốn đến đây đưa cô đi chơi, ôm cô một chút hôn cô một chút thôi.
Nhưng mấy hôm nay ở bên cạnh tiểu Băng chơi vui vẻ, cười nói rất nhiều cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp vì thế tối qua anh mới không kìm chế được.
Từ lúc nào mà ở trước cô gái nhỏ này anh lại luôn không thể kìm chế được mình như vậy chứ, nhưng mà em ấy vì sao lại luôn tránh xa anh.
Anh biết chứ mấy tháng nay em ấy luôn về lúc anh không có nhà là vì sao? Thậm chí là cô gái nhỏ này rất thường xuyên liên lạc với ba mẹ và Quang Đạt nhưng chưa bao giờ cô gọi cho anh.
Nếu anh không chủ động gọi thì cô cũng chủ động im lặng, lí do là gì chứ? Không phải trong nhà anh là người yêu thương cô nhất sao?
Cho dù là trước khi nhận ra tình cảm của mình hay bây giờ, anh có thể đảm bảo không có ai cưng chiều và yêu thương em ấy hơn anh hết.
Nhưng tại sao tiểu Băng luôn muốn tránh xa anh? Đang suy nghĩ thì cô từ từ mở mắt lên, anh hỏi:
- Cục cưng tối qua em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3447376/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.