Thời gian cứ trôi qua mọi người cứ tiếp tục làm việc và tất bật với cuộc sống của mình.
Mà ở Trần gia thỉnh thoảng Lý Tuệ Nhiên cũng ghé qua, bởi vì mẹ Lý và mẹ Trần là bạn nên cô lại có cơ hội để đến Trần gia nhiều hơn.
Mà mẹ Trần lại rất thích cô hôm nay ngày nghỉ cô cùng mẹ Lý đến Trần gia chơi, còn có những cô lớn tuổi bạn của hai phu nhân nữa.
Các phu nhân ngồi nói chuyện với nhau nên Lý Tuệ Nhiên xin phép ra ngoài vườn hóng mát.
Vừa bước ra phía sau vườn cô gặp một em gái đang ngồi học bài, bước đến cô hỏi:
- Em có phải là em gái của anh Quang Đạt không?
Cô bé hơi giật mình vì quá tập trung vào việc học, nhưng mà cũng lễ phép đứng lên cuối đầu chào, trả lời:
- Dạ phải, còn chị là bạn của hai anh trai của em phải không ạ?
- Phải chị là Lý Tuệ Nhiên bạn của hai anh trai em, 5 năm trước lúc sinh nhật của hai anh ấy chị có đến đây đấy.
Cô bé nghe thấy như nhớ ra gì đó vẻ mặt đang vui vẻ chợt đơ ra một chút, lúc này Trần Lệ Băng nhớ lại rồi, chị ấy là chị gái xinh đẹp mà anh Thành Đạt đã tỏ tình.
Vậy có phải bây giờ chị ấy đến tìm anh Thành Đạt không? Khuôn mặt buồn buồn cô bé hỏi:
- Chị đến tìm anh trai của em à?
- Không chị đến cùng mẹ và buồn quá nên ra ngoài này, mà bé tên gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3437206/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.