Chương trước
Chương sau
Sợ hãi Bạch Tân Hàn sẽ đến tìm mình tính sổ, Đàm Thanh Ninh cố gắng làm não hoạt động nghĩ ra vài cái lý do.

Ví dụ như ‘Là do cậu không đóng cửa tử tế’, ‘Không thể trách mắt tôi quá to’, ‘Da thịt của cậu, không có gì làm tôi thèm nhỏ dãi, không cần phải hiểu lầm.’ ….

Sau khi nghĩ xong, Đàm Thanh Ninh sửa sang lại mái tóc dài rối tung, hắng giọng chạy đi mở cửa.

Bạch Tân Hàn đã ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi đơn giản sạch sẽ, để lộ chiếc cổ dài trắng nõn.

Đôi chân dài của cậu ta đứng ngoài cửa, gần như che hết một khoảng ánh sáng.

Đàm Thanh Ninh không muốn gặp cậu ta với đôi mắt có thể chết người đó, nên ánh mắt nhìn chăm chú ba cúc áo trước ngực cậu ta, suy nghĩ nên mở lời thế nào.

Còn chưa có nghĩ xong, Bạch Tân hàn đã mở miệng trước.

“Cậu tìm tôi có việc gì?”

Tất cả tinh thần của Đàm Thanh Ninh đang tập trung ở chiếc cúc áo có hoa văn đẹp mắt trước ngực, lập tức nói ra suy nghĩ trong đầu: “Cúc áo của cậu thật đẹp.”

……..

Lời vừa ra khỏi miệng, Đàm Thanh Ninh cảm giác có gì đó không đúng.

Ánh nhìn trên đỉnh đầu càng trở nên áp bức, không khí xung quanh tràn đầy xấu hổ và nghẹt thở.

Cô ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích: “A, không phải. Tôi tới hỏi cậu về bài thi vật lý.”

Bạch Tân Hàn cúi xuống suy nghĩ, tầm mắt dừng lại trên người cô.

Mặt của cô trắng nõn, ở giữa có chút phấn, ánh mắt lấp lánh, mái tóc đen xõa trước ngực, đôi chân rất thẳng, cánh tay buông xuống hai bên mép quần, mặt mũi nhìn không khác gì học sinh tiểu học.

Dường như còn sợ cậu không tin, giơ tay phải lên đặt ở bên tai, mắt mở càng to, thề thốt: “Thật sự!”

Ngu ngốc.

Bạch Tân Hàn khóe miệng hơi cong lên, thản nhiên mở miệng: “Vậy cậu còn không tránh ra?”

“A?” Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại, “Được được được.”

Cô nghiêng người sang một bên để Bạch Tân Hàn đi vào.

**

Bố cục trang trí trong phòng Đàm Thanh Ninh chính là điển hình cho kiểu trang trí cho phòng của con gái.

Bức tường màu vàng nhạt, giường công chúa kiểu châu Âu dựa sát vào tường. Tủ quần áo và bàn học chủ yếu là màu trắng, ở giữa còn có chỗ màu hồng. Trên bàn học, để một hàng bóng thủy tinh, đồng hồ cát, và mấy con búp bê nhỏ. Phía trước cửa sổ treo một chiếc chuông gió đầy đủ màu sắc rực rỡ.

Bạch Tân Hàn đi đến gần, liếc mắt nhìn thấy bài thi vật lý ở trên bàn học.

“Cậu xem trước đi, tôi đi tìm thêm ghế.”

Đàm Thanh Ninh chạy ra khỏi phòng đến thư phòng lấy một cái ghế, thở hổn hển mang về đặt bên cạnh Bạch Tân Hàn

Bạch Tân Hàn hôm nay dễ nói chuyện khác thường. Không chỉ không tính toán việc làm của cô, còn thực hiện lời hứa giúp cô học.

Đàm Thanh Ninh cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

Sự kiên trì của mình cuối cùng cũng được báo đáp, mấy cái gif đúng là cây cầu tình bạn của họ.

“Câu nào cậu không biết làm?” Bạch Tân Hàn cau mày nhìn về phía Đàm Thanh Ninh đang đi vào cõi thần tiên.

Đàm Thanh Ninh bừng tỉnh, thành thật trả lời: “Câu nào cũng làm rồi. Còn có mấy câu khoanh tròn bên kia, tôi và bạn tôi không giống đáp án, còn chưa xác định là ai đúng.”

Bạch Tân Hàn quét mắt nhìn bài thi, cấm bút chì 2B chỉ chỉ mấy câu điền vào chỗ trống trên đề thi: “Câu này giống câu điền vào chỗ trống trong đề thi quốc gia mười năm trước.”

Vừa nói cừa dùng bút chì viết năm của đề thi đó sang bên cạnh.

“Để tôi tra.” Đàm Thanh Ninh tìm kiếm bài thi của mười năm trước, quả nhiên thấy phát hiện đề giống nhau.

“Cậu thật lợi hại, cái này mà cũng có thể nhớ rõ.” Cô không nhịn được sợ hãi kêu.

Bạch Tân Hàn không trả lời lời khen của cô, ánh mắt tiếp tục lướt xuống phía dưới: “Câu hỏi trả lời này giống câu thứ ba của tỉnh XX 12 năm trước.”

“Đây là câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng trong đề thi 12 năm trước, bị đổi thành điền vào chỗ trống.”

Mỗi lần Bạch Tân Hàn chỉ xuống, tự hỏi vài giây xong có thể nói chính xác câu nào, địa điểm thi, loại gì.

Sang mặt đằng sau, cậu ta nói càng lúc nhanh.

“Câu này đã được trả lời của tỉnh XX 13 năm trước.

“Câu này là câu điền chỗ trống trong đề chỗ cậu 15 năm trước.”

…………

Lúc đầu, Đàm Thanh Ninh còn có thể đi kiểm tra, đến cuối cùng cô chỉ biết sững sờ nhìn người này như “kho đề thi người sống”, miệng khẽ nhếch lên không nói được lời nào.

Trí nhớ cùng với sự thông minh này là thể loại năng lực gì??!!

Ngay từ đầu cô còn cho rằng Bạch Tân Hàn không theo kịp chương trình học tập trung học.

Thật sự rất buồn cười.

Cô cảm thấy hổ thẹn vì hành vi quan tâm thừa thãi của bản thân.

Đôi mắt Đàm Thanh Ninh kinh ngạc, ngẩn người nhìn chằm chằm sườn mặt của Bạch Tân Hàn phía trước.

Lông mi của cậu ta rất dài, mũi cao thẳng, làn da không chỉ trắng mà còn rất mịn.

Thanh Ninh nghi ngờ có thể khi đặt quả cầu vật lý lên đó nó có thể trượt như đang trượt trên cầu thang trượt, lực ma sát gần như bằng không.

Tiếp theo là cái mũi, ngũ quan và khuôn mặt của Bạch Tân Hàn rất hoàn mỹ. Dáng người tuy gầy nhưng không hề kém, trên bụng còn mấy đường cơ bắp ẩn.

Nhất định lúc thần Nữ Oa(1) tạo ra cậu ta, người dùng nhiều thời gian hơn so với người khác gấp trăm lần.

(1) Theo truyền thuyết, Nữ Oa có hình dáng đầu người và thân con rắn, một ngày nọ, bà tưởng nhớ Bàn Cổ khai thiên tích địa, tạo ra những ngọn núi và hồ nước, động vật, thay đổi sự tỉnh lặng của thế giới. Tuy nhiên, Nữ Oa luôn luôn cảm thấy rằng thế giới này vẫn còn thiếu một cái gì đó, nhưng không thể nhớ những gì. Trong khi Nữ Oa suy niệm, nhìn xuống dưới nước Hoàng Hà, lúc đó, nước trong xanh, mặt nước tựa như gương, in bóng hình của bà. Khi đó đã ngộ ra thế giới thiếu một “người” như bà. Nữ Oa đã tham chiếu tướng mạo bản thân sử dụng bùn của Hoàng Hà tạo ra một thân hình con người sau đó sử dụng pháp thuật để cho bùn đất sét đó có sự sống thành con người thật thụ.

Nhưng Nữ Oa không thể cứ mãi mãi nặn hình con người như thế này, cần phải ban cho họ khả năng sinh sản để họ tự phát triển giống nòi. Thế là Nữ Oa tạo những tượng đất sét cho thân thể khỏe, thổi dương khí vào những tượng đó, những bức tượng đó trở thành đàn ông, thổi âm khí vào những bức tượng trông yếu mềm hơn, thành đàn bà. Nữ Oa còn ban cho hai giới tính đó bộ sinh thực khí để sinh sản. Nữ Oa còn nghĩ cách để con người phân bố nhiều rải khắp nơi trên thế giới, liền dây ngoáy bùn dưới sông, cho bắn tung tóe lên khắp nơi trên mặt đất, tạo thành những lớp người phân bố khắp nơi.

Hoàn hảo hơn nữa là về gia thế và trí thông minh hơn người, cậu ta mang theo sự yêu thích, chiều chuộng hơn của tạo hóa mà đi vào thế giới này.

Nhưng tại sao con người vĩ đại như này, không có một thân thể khỏe mạnh.

Thậm chí, rõ ràng nhà cậu ta có tiền cũng không chịu đi chữa bệnh…..

Trong một khoảng thời gian ngắn, trong lồng ngực Đàm Thanh Ninh có đầy đủ các loại cảm xúc.

Vì quá hoảng hốt, cô không hề phát hiện lông mi của Bạch Tân Hàn đang run run.

Sau đó,  thiếu niên quay đầu đối diện với cô, mặt không thay đổi gõ gõ xuống bàn.

“Đàm Thanh Ninh, cậu có đang nghe không?”                         

**

Từ sớm Bạch Tân Hàn đã phát hiện người ngồi bên cạnh thất thần, nhưng cậu lười quản.

Dì sao thì cậu cũng đã đánh dấu lại cẩn thận, cô chỉ cần tìm được đề tương ứng là được.

Tuy nhiên cậu dần phát hiện ánh mắt của người bên cạnh ngày càng không đúng.

Thừa dịp không chú ý, cậu liếc mắt nhanh rồi trở về.

Trái tim giống như bị ong mật chích, sắc bén và đau nhói.

Ánh mắt Đàm Thanh Ninh đen thui, vì ngẩn người mà nổi lên tầng sương mù, mông lung giống như ảo mộng.

Xuyên qua tầng sương mù kia, hiển nhiên có thể nhìn thấy cảm xúc đáng thương và đau lòng.

Cô thấy cậu đáng thương vì cái gì? Đau lòng vì cái gì?

Cô cẳn bản không hiểu, cái gì cũng không hiểu?

Suy nghĩ của Bạch Tân Hàn rối loạn, trong lòng phiền muộn nóng nảy.

Cậu không chịu nổi người bên ngoài dùng ánh mắt này nhìn cậu, chỉ có thể dùng cách thức trách mắng nhắc nhở cô.

**

Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, theo bản năng từ chối thừa nhận mình thất thần.

“Tôi nghe rồi nghe rồi. Cậu đang giảng đến ——” cô nhanh mắt nhìn qua bài thi, nhìn chữ viết của Bạch Tân hàn đọc: “Câu gần cuối là câu cuối cùng trong đề thi cả nước 15 năm trước.”

Thanh Ninh lấy lòng cười gượng mấy tiếng: “Còn có câu cuối cùng trong đề.”

“Có phải là không tìm thấy câu tương ứng không?” Cô ngắt lời đoán: “Thầy của tôi có lúc sẽ thay đổi sửa lại xong mới cho vào……….. ”

Bạch Tân Hàn nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, ánh mắt quay về bài thi: “Có câu giống.”

Không đợi Thanh Ninh nói chuyện, cậu ta thản nhiên tiếp tục nói: “Có điều ông ta sửa nhiều lắm, có nói cậu nghe cũng không hiểu.”

Hắn lấy giấy nháp của Đàm Thanh Ninh, lấy bút viết từng bước giải đề.

“Tôi viết ở đây, cậu xem không hiểu có thể hỏi lại.”

“Được.” Đàm Thanh Ninh trả lời, đến xem cậu ta viết lời giải.

Chữ viết Bạch Tân Hàn cứng cáp đẹp mắt, đầu bút phóng khoáng sắc bén, là loại mà mấy thầy cô chấm bài thi rất thích.

Sách ngữ văn cậu ta viết chắc là đẹp hơn người khác mấy phần.

Thanh Ninh nhìn cậu ta viết, suy nghĩ trong đầu rối loạn.

Đang lúc suy nghĩ miên man, có tiếng chuông di động phát ra.

Là Qúy Lam hẹn cô ngày mai đi chơi.

Thanh Ninh chuẩn bị trả lời đồng ý, dư quang liếc nhìn sườn mặt tinh xảo của Bạch Tân Hàn, ngón tay ngừng lại.

Cô vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Bạch Tân Hàn.

Bạch Tân Hàn đang viết lập tức dừng lại, ngòi bút khựng lại trên giấy tạo thành một chấm đen nhỏ.

Cậu nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi ý của cô.

Đàm Thanh Ninh lấy tay về, khuôn mặt xinh xắn có ý tốt cười: “Cậu muốn đi chơi không? Tôi mang cậu đi thành phố đi chơi được không?”

Bạch Tân Hàn im lặng đối mặt với cô, không nói gì.

Thấy cậu ta không có phản ứng, Đàm Thanh Ninh nghĩ nghĩ đề nghị: “Hay là cậu thích nơi yên tĩnh? Chúng ta có thể đi đến nhà cũ. Chính là nơi trước đây cậu đến chơi lúc mới đến nhà tôi……..”

Trấn Hòe có đặc điểm điển hình của vùng sông nước Giang Nam. Trước khi chuyển đến đây, Đàm Thanh Ninh và ba mẹ sống ở nhà cũ. Ngôi nhà với những bức tường trắng và gạch đen được xây dựng trên mặt nước, là công trình kiến trúc riêng biệt.

Thanh Ninh thích sáng sớm ở nơi đó nhất.

Lúc đó mặt trời còn chưa lên hẳn, bầu trời mênh mông xung quanh còn màu than chì, giọt sương theo lá cây chảy xuống, con đường đá xanh mờ tối và ướt đẫm. Từ tầng hai đẩy cửa ra, dưới tầng là một con sông nhỏ hẹp, dài uốn lượn, trên sông còn có cái cầu cong hình vòm.

Nếu vào hôm trời mưa, cả con đường sẽ chìm trong cơn mưa mù mịt. Tường trắng, ngói đen, cây cầu nhỏ, nước chảy, con đường đá xanh, cùng với tiếng hạt mưa rơi trên lá cây và đường nhỏ, tất cả tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Không chỉ có sáng sớm, buổi chiều chạng vạng và màn đêm buông xuống đều rất đẹp.

——-rất thích hợp để nghỉ ngơi, thả lỏng.

“Đàm Thanh Ninh.” Bạch Tân Hàn lần nữa kêu tên cô, vẫn bình thản y như trước.

Cậu ta một thân áo trắng quần đen, sắc mặt trắng nõn, mặt mày thâm thúy. Ngọn đèn mờ nhạt trong đáy mắt dần dần thay đổi. Hai người cách nhau rất gần, hơi thở sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái trên người thiếu niên quanh quẩn chóp mũi Thanh Ninh.

Như sáng sớm mờ mờ sương, cũng như cỏ xanh sau cơn mưa.

Thanh Ninh không tự giác được nhấp nhấp môi dưới, nghe thấy tiếng hỏi nghi vấn của cậu ta: “Cậu nhớ được chuyện trước đây.”

“Không phải.” Thanh  Ninh lắc lắc đầu, nói: “Tôi nghe bố kể lại.”

Cô nghĩ nghĩ, tò mò: “Chẳng nhẽ cậu còn nhớ? Bố tôi nói khi đó bọn mình mới có ba, bốn tuổi. Người bình thường chắc không thể nhớ lúc đó đâu?”

“Tôi nhớ.” Bạch Tân Hàn rủ mắt xuống, chỉ chỉ cằm của mình, “Vết sẹo này do cậu mà ra.”

Đàm Thanh Ninh nhìn theo ngón tay thon dài của cậu ta, quả nhiên thấy trên chiếc cằm trắng như ngọc có một vết sẹo lõm.

“Cậu dẫn tôi đi leo tường, sau đó đẩy tôi từ phía trên xuống, chỗ này phải khâu năm mũi.” Bạch Tân Hàn bình tĩnh kể lại sự thật.

Năm đó cậu cùng với người nhà đến trấn Hòe ở mấy ngày. Gặp được Đàm Thanh Ninh bằng tuổi mình.

Mà trước đây Đàm Thanh Ninh nói nhiều y như bây giờ, vừa thấy cậu đã nhiệt tình lôi kéo đi chơi. Sau khi cậu bị ngã, theo bản năng rơi nước mắt vì đau đớn, kết quả Đàm Thanh Ninh so với mình còn khóc lớn hơn. Làm cho mọi người xung quanh nghe thấy chạy đến tưởng rằng cô mới là người bị ngã.

Bạch Tân Hàn trời sinh trí nhớ tốt, nhưng cũng là chuyện của mười mấy năm trước, chi tiết cụ thể cậu không muốn gợi ra. Ấn tượng sâu sắc nhất chính là bé gái nhỏ mở miệng khóc lớn, khóc rất nhiều. Về sau hắn mới biết được, do Đàm Thanh Ninh nhìn thấy máu, sợ tới mức nghĩ bản thân đã hại chết cậu, rồi sẽ bị chú cảnh sát bắt nên mới khóc thành như vậy.

Nhưng thật ra mọi chuyện không có nghiêm trọng quá, vết sẹo trên cằm này không xóa bỏ được, trở thành dấu ấn của tuổi thơ.

Đàm Thanh Ninh: “……….”

Cô thật sự không nhớ rõ.

Dựa theo tính cách mình trước đây, đi trên tường hay dưới gốc cây gì gì đó thì không có gì lạ cả.

Có điều, đại thiếu gia được nuông chiều từ bé này, sẽ không ghi hận chuyện cô làm cho mặt mày cậu ta có sẹo chứ?

Cô liếc nhìn sắc mặt Bạch Tân Hàn, do dự áy náy nói: “Cái đó……..Thực xin lỗi. Chắc không phải tôi cố ý đâu?”

Bạch Tân Hàn co giật khóe miệng: “Cậu không phải là cố ý, cậu là ——–” cậu đang cố gắng suy nghĩ tìm một từ không quá đả kích người khác, “Qúa béo, không linh hoạt.”

Hắn liếc mắt nhìn cô: “Trí nhớ không tốt là thật.”

Lúc trước cô khóc tê tâm liệt phế, kêu mong cho cậu đừng có việc gì. Dáng vẻ tình thâm nghĩa đậm như vậy, y như cậu là bạn thân quan trọng của cô vậy. Kết quả là nhắm mắt cái cô quên luôn cả cậu.

Đàm Thanh Ninh: “……….”

Cậu cho rằng ai cũng có được trí nhớ tốt như cậu chắc? Đó là một loại thiên phú!! Cái này chỉ có thể chứng minh là gien của cậu tốt!!

Phải rộng lượng, phải nhường nhịn, phải hữu nghị.

Thanh Ninh hít sâu một hơi, tiếp tục đọc lại mấy lần quy tắc ở chung, tự nói bản thân không cần so đo với cậu ta.

“Vậy cậu không đi chơi?!!”

“Không đi.” Bạch Tân Hàn trả lời rất rõ ràng.

Cậu đẩy bài thi về phía Đàm Thanh Ninh, đứng dậy đi ra phía cửa.

“Tự mình xem đi, không hiểu thì hỏi lại.”

*

Trưa hôm sau, Bạch Tân Hàn xuống tầng ăn cơm.

Như thường lệ trên bàn cơm bày các món ăn tinh xảo, chỉ là vị trí đối diện trống không.

Nếu là bình thường, Đàm Thanh Ninh đã xuống từ sớm, líu ríu nói chuyện với dì Tưởng.

Cậu nhíu nhíu mày, nhìn về phía dì Tưởng đang lấy cơm cho mình hỏi: “Đàm Thanh Ninh đâu.”

Dì Tưởng đặt cơm xuống, ngạc nhiên nhìn Bạch Tân Hàn: “Con bé không nói cho cậu biết sao? Sáng sớm hôm nay đã đi ra ngoài chơi. Nói là đi chơi cùng bạn ở thành phố, bảo tôi không phải nấu cơm trưa cho.”

Bạch Tân Hàn “Ừ” một tiếng, nói “Đã biết.”

Hắn cầm đũa ăn cơm.

Không biết vì sao, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng thường ngày Đàm Thanh Ninh ăn cơm.

Cô rất thích ăn đồ này nọ, một ít đồ ăn bình thường cũng ăn ra loại cảm giác “cực phẩm nhân gian”. Ăn cơm cùng cô có thể làm cho cảm giác thèm ăn tăng thêm.

Trước mắt không có Đàm Thanh Ninh, Bạch Tân Hàn đột nhiên không quen.

Ăn mấy miếng liền buông đũa xuống.

Mở điện thoại di động, thấy mấy bài đăng trên vòng bạn bè của.

Đầu tiên nhất là của Đàm Thanh Ninh.

Thanh Ninh: Ra ngoài lại làm một nàng tiên

Phía dưới là mấy tấm hình cô tự chụp.

Cô mặc chiếc váy màu vàng, tóc buộc lên một nhúm, tay cầm một ly kem, cười rất vui vẻ, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

Nhìn thấy đôi mắt đen cong lên kia, trong lòng Bạch Tân Hàn càng thêm phiền muộn đứng lên.

Cô đi ra ngoài nói với dì Tưởng, tại sao không đến nói cho cậu biết?

Chẳng lẽ bản thân cậu còn không quan trọng bằng dì Tưởng?                                                                                                    

—————
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.