“Bởi vì bọn họ sợ tôi giết người.”
Lời nói vừa dứt, không gian xung quanh rơi vào trạng thái trầm mặc kỳ lạ.
Trong phòng yên tĩnh, Đàm Thanh Ninh nghe rõ tiếng hít khí lạnh ở phòng bếp đằng sau lưng.
Âm thanh rất nhỏ, mang theo nhiều sự sợ hãi.
Đầu óc Đàm Thanh Ninh ong ong, cả người như máy móc bị đình chệ, chân tay cứng ngắc, đồng tử mở to.
Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình hỏi: “Tại sao?”
Bạch Tân Hàn đứng phía đối diện, trước mặt cô là gương mặt rất đẹp của người thiếu niên. Ánh mắt bình tĩnh nhìn Đàm Thanh Ninh dần thay đổi trở nên u ám phức tạp.
Cuối cùng vẫn phải nói rõ mọi chuyện phải không?
Cậu tự giễu trong lòng.
Qủa nhiên, ngày này cũng đến.
Đàm Thanh Ninh nắm chặt quýt ở trong tay, mồ hôi lạnh chảy ra liên tục. Cô hơi nâng cằm, chờ đợi câu trả lời của Bạch Tân Hàn.
Hai người nhìn nhau trong giây lát.
Cánh tay Bạch Tân Hàn cứng ngắc, bàn tay nắm chặt buông ra, ánh mắt rối rắm đã bình tĩnh trở lại.
Cậu xoay người, nghiêng đầu để lại một câu: “Đi theo tôi.”
Trong phòng bếp còn lại hai dì giúp việc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.
“Cô nói cô xem, tự nhiên nhắc đến chuyện này làm gì?” Dì Tưởng không nhịn được chỉ trích.
Vốn là tình huống đang có chiều hướng tốt đẹp, bây giờ nháo ra chuyện, không biết sinh ra hậu quả nào nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-rat-nhieu/3050928/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.