Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Tân Hàn, không hiểu sao Đàm Thanh Ninh thấy rất vui trong chớp mắt.
Cô ngạc nhiên nhìn Bạch Tân Hàn đã ba năm không gặp, đờ người không phản ứng.
Bề ngoài cậu không thay đổi nhiều, tóc ngắn hơn, gương mặt trưởng thành hơn ba năm trước, đôi mắt thâm thúy hơn, linh hoạt hơn.
Mắt Đàm Thanh Ninh hơi cay cay.
“Không đi?” Bạch Tân Hàn trầm giọng hỏi: “Hay muốn nói chuyện ở đây?”
Đầu óc Đàm Thanh Ninh ong ong: nói cái gì?
Bạch Tân Hàn buông cánh tay cô ra, ánh mắt đảo qua bên cạnh.
Diêu Diêu rùng mình vì lạnh, nắm tay Tô Mông.
Bạch Tân Hàn dùng tay đè lông mi: “Xin lỗi, mấy người có thể tránh đi không?”
Diêu Diêu nhìn thoáng qua Đàm Thanh Ninh, hơi lo lắng.
Thanh Ninh quay sang nhìn hai người, nói nhẹ: “Không liên quan đến các cậu, chút nữa mình qua.”
Nghe thấy Đàm Thanh Ninh nói chốc lát qua, hai bên thái dương Bạch Tân Hàn nhảy dựng lên.
“Vậy cậu cẩn thận nha.” Diêu Diêu nhìn dáng vẻ của Bạch Tân Hàn cảm thấy sợ hãi.
Tô Mông kéo cánh tay cô ấy, thoải mái: “Bọn mình đi trước, có việc gì liên lạc qua điện thoại nhé.”
Thanh Ninh gật gật đầu, nhìn hai người rời đi.
Giây tiếp theo, trước mắt cô tối sầm.
Bạch Tân Hàn cúi người xuống nhìn thẳng vào cô, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm.
Cô mặc một bộ váy dài, dáng người thon nhỏ nhắn, mái tóc dài xõa tung ở trên vai. Đôi mắt sáng ngời, trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-rat-nhieu/3050899/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.