Suốt ba ngày nghỉ, Đàm Thanh Ninh ở nhà cũ chơi với bà.
Ngày ấy trước khi đi, ở Giang Nam lại bắt đầu mưa phùn.
Đàm Thanh Ninh cầm chiếc ô hoa nhỏ của mình đứng trong sân chào tạm biệt bà.
“Bà nội, cháu phải quay lại trường học, đến kỳ nghỉ hè cháu sẽ về thăm bà.”
Bà nội được dì Quân đỡ đứng dưới mái hiên, cười cười vẫy tay với cô, môi giật giật, không nói ra tiếng.
Bây giờ bà đã không còn nói rõ được như xưa, nói chuyện được một lúc phải dừng lại lấy sức, huống chi còn có tiếng mưa rơi.
Đàm Thanh Ninh nhìn bóng dáng gầy yếu của bà, chóp mũi cay xè.
Cô cũng cười vẫy tay, xoay người đi cùng bố ra cửa.
Ra ngoài, Đàm Thanh Ninh không chịu được mắt bắt đầu đỏ lên.
“Thanh Ninh.”
Trên vai truyền đến xúc cảm ấm áp, Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, nhìn bố.
“Đời người sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, chúng ta phải học cách chấp nhận quy luật này của con người.” Đàm Minh Hữu ân cần nói, “Sau này khi con là bác sĩ, sẽ phải chứng kiến nhiều chuyện tương tự.”
“Bố.” Giọng nói Đàm Thanh Ninh nghẹn ngào, “Nhưng bà nội không phải bệnh nhân xa lạ.”
“Bố biết.” Đàm Minh Hữu vỗ bả vai con gái, ống tay áo bị mưa làm ướt nhẹp, “Con về chơi cùng bà, bà đã rất vui. Chờ đến khi nghỉ hè, nếu như sức khỏe của bà cho phép, cả nhà chúng ta sẽ đưa bà đi du lịch một chuyến.”
Ánh mắt của Đàm Minh Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-rat-nhieu/3050875/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.