Chương trước
Chương sau
Edit: Hyukie Lee
Nói là tới công ty nhìn… Thật ra chính là nhìn, Tiếu Gia Thụ vừa ngồi xuống mấy phút liền bị mẹ tống ra ngoài, được thư kí dẫn đi tham quan từng tầng. Khi đi ngang qua hàng lang, y được rất nhiều người rướn cổ lên nhìn, trong lòng dồn dập than thở lão tổng lại đào được một tân binh có giá trị tiềm lực max. Tướng mạo này, khí chất này, hơi nâng một chút liền có thể bùng nổ.
Dù sao Tiếu Gia Thụ cũng là con cháu Tiếu gia, đã thấy qua rất nhiều nơi hoành tráng nên chút này đối với y cũng không tính là gì, bước đi mắt nhìn thẳng. Cùng lúc đó, Tiết Miểu lấy ra một hộp thuốc lá, hỏi: “Hút không?”
Tu Trường Úc nhận lấy một điếu, vừa nuốt mây nhả khói vừa cảm thán: “Anh còn tưởng rằng em đã bỏ.”
“Cuộc sống không như ý, không bỏ được.” Tiết Miểu hơi cụp mắt, đề phòng làn khói làm đôi mắt hồng lên, tư thái tao nhã lại lộ ra một tia u buồn. Cuộc sống không như ý, điều này giấu được người khác nhưng không giấu được Tu Trường Úc, còn không bằng thẳng thắn nói ra. Huống chi hai người bọn họ cũng không cần giấu giấu diếm diếm. Sau một lát trầm mặc, bà nói tiếp: “Vừa nãy em nói anh giúp Tiểu Thụ sắp xếp một chức vụ, anh đừng coi là thật. Em không muốn nó 5h đi 9h về.”
“Ý của em là?” Tu Trường Úc nhận ra điều gì, không khỏi ngạc nhiên.
“Đúng vậy, em muốn nó làm diễn viên.” Tiết Miểu chầm chậm nhả ra một làn khói, sắc môi kiều diễm ướt át mờ mịt trong màn sương trắng: “Trước anh cứ tùy tiện chọn đại một chức vụ, để nó đợi trong đoàn một thời gian ngắn, hiểu rõ trình tự rồi, lúc đó anh hãy giúp nó tìm một nhân vật thích hợp.”
“Em cũng quá kiền cương độc đoạn rồi đó? Sao em không hỏi Tiểu Thụ xem nó có đồng ý hay không? Nó là tiểu thiếu gia Tiếu thị, em cho nó vào giới giải trí, lỡ như ba và ông nội nó giận quá lấy lại quyền thừa kế thì sao? Vậy mấy năm nay em nhịn để làm gì!” Tu Trường Úc tận tình khuyên nhủ.
Kiền cương độc đoạn: ý chỉ một mình nắm giữ quyết sách, không chấp nhận người khác nhúng tay.
Nhưng Tiết Miểu cũng không cảm kích. Trước mặt Tu Trường Úc, bà hoàn toàn biến thành người khác, mãnh liệt như lửa, cực kì hung hăng, mà đây mới chính là con người thật của bà: “Em có thể nhịn, nhưng vì con trai em không thể nhịn. Anh có biết nó nỗ lực bao nhiêu không, xuất sắc tới mức nào không? Kết quả quay đầu lại bị chính những kẻ gọi là người nhà cưỡng ép che lại hào quang của mình, làm một kẻ tầm thường, làm một thứ rác rưởi ăn no chờ chết. Mấy tháng nay nó nhốt mình trong phòng chơi game, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, tắm cũng không tắm, nó vốn là một người thích làm đẹp, lại biến bản thân thành người không ra người quỷ không ra quỷ, em nhìn mà đau như móc tim xé phổi! Trong mắt các anh, nó rất giàu, tiền xài cả đời cũng không hết, nhưng có ai biết được nó chân chính thích cái gì?”
“Vậy sao em biết nó muốn đóng phim? Diễn viên không phải nghề muốn làm là làm, gian khổ bao nhiêu em biết rõ hơn ai hết.” Tu Trường Úc vẫn cố gắng khuyên bảo.
“Con em đẻ, em còn không biết. Anh còn nhớ không? Năm nó ba tuổi công ty của anh chuẩn bị quay một bộ phim thiếu nhi thần tiên, muốn tìm một diễn viên nhí thích hợp. Trước khi ngủ em đọc kịch bản cho nó nghe, ngay lập tức nó có thể bắt chước theo tình tiết, một chốc liền giả ông Rùa cầm gậy bước đi, dù chưa từng xem kịch bản cũng có thể cảm nhận được trên lưng mang một mai rùa nặng trịch; một chốc liền giả Tiểu Long Nhân, ôm em gào khóc, nói cái gì mà, mẹ ơi mẹ không được chết, cảm xúc vừa mãnh liệt lại vừa chân thật. Quả thực nó học cái gì liền làm được cái đó, từ khi sinh ra đã dành cho nghệ thuật. Nếu không phải tin tức em dẫn nó đi đoàn phim thử vai bị đám người hầu mét cho ông già kia, thì chắc chắn bộ phim đó thuộc về con trai em rồi. Lúc đó em còn gửi cho anh một video, ngay cả anh cũng khen nó kế thừa gen, mà chính nó cũng nói với em – mẹ, đóng phim thật thú vị, tương lai con cũng muốn làm ngôi sao giống mẹ!” Nói đến đây,cuối cùng Tiết Miểu cũng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, rồi lại rất nhanh trầm xuống: “Thế nhưng ông già kia xem thường em, cũng xem thường Tiểu Thụ, chỉ cần nghe nó nói liền cầm gậy đánh nó, chửi bới nó không có tiền đồ. Rồi tháng ngày qua đi, nó càng ngày càng trầm mặc ít lời, cũng không bao giờ bắt chước động vật, ông cụ, bà cụ… Cũng không xem ti vi. Chờ khi lớn lên, chính nó cũng quên mất bản thân chân chính là dạng gì. Cứ vậy bọn họ bóp chết tuổi thơ một đứa trẻ, mà bây giờ cũng muốn bóp chết luôn tương lai của nó.”
Tiết Miểu dùng sức dập tàn thuốc lá, viền mắt hồng hồng: “Trường Úc, em không kiền cương độc đoạn, cũng không ngang ngược can thiệp, mà em chỉ tìm một lối thoát cho con trai mình. Anh xem đi, nhất định nó sẽ có hào quang rực rỡ, chứ không phải đứa con rơi của gia tộc. Bọn họ muốn bóp chết nó, em sẽ cứu lấy nó!”
“Con nít có nhiều ước mơ, nhưng khi lớn rồi thì còn lại mấy cái? Miểu Miểu, anh hiểu suy nghĩ của em, nhưng em phải cho Tiểu Thụ quyền được lựa chọn.” Nếu đổi thành người khác, Tu Trường Úc đã sớm đồng ý. Không phải chỉ là nâng một người thôi sao? Với điều kiện của Tiểu Thụ thì quá dễ dàng. Nhưng không thể vì vậy mà ông phá vỡ tình cảm giữa hai mẹ con Miểu Miểu được. Lỡ như sau khi Tiểu Thụ vào giới giải trí bị gia tộc gạch tên, không phải Miểu Miểu hận chết ông à? Loại chuyện đoạn tuyệt quan hệ này gì chứ ông già họ Tiếu đó dám làm lắm!
“Em biết anh lo điều gì. Yên tâm đi, Tiểu Thụ là em sinh, nó nghĩ gì em biết rõ nhất. Bất luận là ai, bất luận là chuyện gì cũng không phá vỡ tình cảm hai mẹ con em được.” Tiết Miểu bây giờ cũng coi như được ăn cả ngã về không, chầm chậm nói: “Vậy đi, trước tiên anh tìm cho nó một nhân vật thích hợp, để nó thử một lần. Nếu nó không có tế bào thật, cũng không có đam mê, thì em sẽ tìm biện pháp khác.”
Tu Trường Úc cân nhắc một hồi, gật đầu nói: “Được.”
“Vậy Tiểu Thụ phải nhờ anh chăm sóc rồi.” Tiết Miểu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Nó là con trai em, cũng là con… Cháu trai anh, đương nhiên anh sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Tu Trường Úc thoáng nghĩ, nói tiếp: “Như vầy đi, anh để nó làm trợ lý Quý Miện một bận, khi tìm được nhân vật thích hợp sẽ kêu nó lên.”
“Quý Miện?” Tiết Miểu cũng không xa lạ gì vị ảnh đế Đại mãn quán này, tính khí ôn hòa, ứng xử hòa hợp, là người dễ ở chung, nên liền đồng ý: “Được, dưới tay Quý Miện vừa vặn có thể mở mang tầm mắt. Nghe nói cậu ta chuẩn bị giải nghệ?”
“Cũng không phải là giải nghệ, chỉ là sau này không nhận phim nữa. Em cũng biết, cậu ta là cổ đông lớn của Quan Thế, còn đầu tư rất nhiều bên ngoài, cái miếu của anh hơi nhỏ, không đủ chỗ giữ vị Phật này. Nếu không phải năm đó có anh giúp đỡ, cậu ta cũng sẽ không ở lại Quan Thế lâu như vậy. Một người trọng tình trọng nghĩa, có ơn tất báo, giao Tiểu Thụ cho cậu ta em có thể yên tâm.” Tu Trường Úc cầm điện thoại lên nói tiếp: “Vậy anh kêu cậu ta lên, hai người nói chuyện?”
“Không được, phải để Tiểu Thụ tự xử lý những mối quan hệ này. Em có thể lót đường cho nó, thậm chí chọn sẵn đường đi, nhưng em sẽ không lấy tay chỉ nó đi đường nào.” Tiết Miểu cất hộp thuốc lá, đeo kính râm lên, xua tay rời đi. Tu Trường Úc tiễn người đến bãi đậu xe ngầm, nhìn ô tô đi xa mới trở lại văn phòng.
Tiếu Gia Thụ đi dạo một vòng trong công ty, nghe được mẹ bỏ mình đi về trước liền có chút không vui. Y nghiêm mặt đi vào thang máy, nhận ra bên trong có người, theo bản năng liếc mắt một cái, rồi nhàn nhạt dời mắt, nhưng trong lòng lại chửi ầm một câu: “Má nó, trên đời vẫn còn kẻ soái hơn mình!”
Tiếu tiểu thiếu gia rất ít khi gặp được ai đẹp trai hơn mình, trong lòng càng thêm không thoải mái, dịch ra xa một chút, hai tay bỏ vào túi quần tựa lưng vào tường, dáng vẻ có chút cà lơ cà phất. Người đàn ông bị Tiếu Gia Thụ ghét bỏ cũng liếc y một chút, sau đó gật đầu mỉm cười. So với Tiếu tiểu thiếu gia cao 183cm hắn còn cao hơn nửa cái đầu, thân người cao trên 190cm, đôi ngươi sâu thẳm, hàng mày dày đậm đến tận tóc mai, sóng mũi cao thẳng, khí chất bức người, tây trang thanh lịch đắt giá bao lại cơ thể thẳng tắp khỏe mạnh, tạo ra một luồng cảm giác ngột ngạt. Đứng cạnh hắn là một tên thanh niên, dung mạo bình thường, vóc dáng bình thường, chỉ có đôi mắt vô cùng sáng, nhìn qua như yêu quái.
Trong thang máy chỉ có ba người, không gian rất lớn, nhưng Tiếu Gia Thụ lại cảm thấy cực kì chật chội, bao nhiêu xúc cảm khó ở đều viết hết lên mặt. Thanh niên liếc nhìn y một cái, sau đó gửi một tin qua nam nhân bên cạnh: “Công tử bột nhà ai đây? Nhìn cái vành mắt đen thùi lùi với cơ thể ốm yếu kia, tán gái không tiết chế, thận hư kịch liệt rồi!” Nếu không phải tiểu công tử hào môn, cũng không ai dám tỏ thái độ này với Quý Miện.
Quý Miện nhìn điện thoại một chút, cũng không trả lời, chờ cửa thang máy mở ra liền lùi về sau vài bước, đưa tay ra làm động tác “Mời”. Hắn lớn lên tại Anh, phong độ thân sĩ hầu như khắc vào cốt tủy.
Lúc này Tiếu Gia Thụ mới thấy thoải mái, hơi gật đầu liền bước ra thang máy. Người này không chỉ soái, mà còn rất phong độ.
Tu Trường Úc nhìn ba người trước sau cùng vào văn phòng, hơi hơi kinh ngạc: “Ba người đi cùng? Vừa vặn, để tôi giới thiệu một chút. Tiểu Thụ, đây là Quý Miện, sau này con làm trợ lý cho cậu ấy. Người này đứng đầu ở Quan Thế, đi theo con học được rất nhiều. Đây là quản lý Phương Khôn, quản lý hàng đầu quốc nội, tài nguyên rất phong phú. Quý Miện, Phương Khôn, đây là Tiếu Gia Thụ, con trai của bạn tôi, mấy năm trước ở nước ngoài học tập, mới về gần đây, phiền hai người dạy bảo.”
Ai? Vậy mà là cấp trên của mình? Mặt Tiếu Gia Thụ có chút cứng ngắc, nhanh chóng nhìn đối phương một chút, sau đó gật gù. Căn bản y không để ý chức vụ mình cao hay thấp, chỉ cần có việc làm là được. Chờ khi đã tích lũy đầy đủ kinh nghiệm, hiểu rõ ngành giải trí, sau đó chậm rãi trèo lên cũng không muộn. Xưa nay Tiếu Gia Thụ không phải người mơ tưởng xa vời, càng không phải công tử nhà giàu không chịu nổi chút khổ.
Quý Miện mỉm cười gật đầu: “Anh Tu yên tâm, nhất định em sẽ chăm sóc tốt Gia Thụ.” Dứt lời liền đưa tay với thanh niên, ôn hòa nói: “Sau này có việc cứ tìm anh, nếu anh không rảnh thì tìm Tiểu Phương, đừng ngại.”
“Cảm ơn, sau này nhờ anh Quý, anh Khôn dạy bảo nhiều rồi.” Tiếu Gia Thụ vội bắt tay cùng hắn, trên mặt có vẻ rụt rè, nhưng trong lòng lại âm thầm than thở: Thì ra hắn là Đại mãn quán ảnh đế, chẳng trách khí chất mạnh đến như vậy! Tiếu Gia Thụ ra nước ngoài từ sớm, xưa nay không xem phim truyền hình quốc nội, đương nhiên cũng không biết Quý Miện.
Đôi bên gặp mặt rồi cùng nhau đi dùng cơm, mắt thấy Tu Trường Úc mang người đi, thái độ thân thiết như con ruột của mình, quản lý Phương Khôn của Quý Miện nghi ngờ hỏi: “Người này có lai lịch gì, không phải con riêng của Tu Trường Úc chớ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.