Rồi không đợi nghe Lương Tưởng huân giải thích, đã nắm tay cô kéo vào trong nhà.
Một loạt hành động này của Diệp Chi Sinh khiến cho cô cảm thấy rất có lỗi, rõ là công ty của anh đang gặp phải chuyện không nhỏ, cô nhìn cách nói chuyện của anh khi nãy với người trong điện thoại, phần nào đoán biết được anh cũng đang rất lo lắng chuyện công ty, vậy mà còn phải lo tất cả cho tang lễ ba cô, đưa tro cốt ba cô và cô về Nam thôn, cả đêm hôm qua lại còn thức trông chừng cô, hao tổn nhiều tâm tư cho cô, làm cho cô cảm thấy, khiến cho anh có thêm phiền não.
Diệp Chi Sinh đặt cô ngồi xuống ghế rồi hỏi cô: “Tưởng Huân, em đã đói bụng chưa? Tôi đi mua chút gì cho em ăn nhé.”
Cô nhìn hai bên mắt của anh cũng đã có quầng thâm, chuyện công ty anh như vậy mà cô còn thêm cho anh gánh nặng này, khiến cho anh thêm áp lực, trong lòng càng ray rứt thêm, đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng anh mà cúi thấp đầu, nói.
“Chúng ta trở về Bắc Kinh đi.”
Diệp Chi Sinh có chút ngạc nhiên, môi đang mấp máy định nói, thì Lương Tưởng Huân liền nói trước.
“Ba tôi cũng đã đạt được tâm nguyện sau cùng, trở về Nam thôn, được ở bên cạnh mẹ rồi, cho nên.. Chúng ta trở về Bắc Kinh đi.”
“Có thật là em muốn bây giờ trở về không?”
“Thật, về nhà thôi Diệp Chi Sinh.”
Diệp Chi Sinh quan sát một chút, thấy trong mắt cô không còn cô tịch, thương tâm nữa, mới nhẹ gật đầu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/33940/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.