Diệp Chi Sinh vốn đã tới đây từ ba tiếng trước, nhưng là lúc anh vừa vào trong nhà, nghe bác Nhạn, người trông coi nơi này nói cô vẫn còn chưa dậy. Nghĩ tiệc trên du thuyền đến sáu giờ tối mới bắt đầu, vậy nên anh không vội đánh thức cô, mà ở bên dưới phòng khách mở máy tính ra làm việc.
Thẳng tới khi anh rời mắt khỏi màng hình máy tính, đồng hồ đã điểm đúng mười một giờ, trán mới khẽ nhăn lại.
Nghĩ cô buổi sáng đã không ăn gì, để bụng trống rỗng đi ngủ, hiện tại là giờ cơm trưa luôn rồi, mà vẫn không thấy cô đi ra bên ngoài, lẽ nào cô sinh bệnh? Thân thể có nơi nào không khoẻ sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, đáy mắt Diệp Chi Sinh liền hiện lên tia lo lắng, sau đó một giây cũng không dám chậm trễ, trực tiếp ném máy tính qua một bên, khẩn trương đi lên lầu kiểm tra một chuyến.
Nhưng là không ngờ tới, cửa phòng vừa mới đẩy ra, anh khẩn cấp ngẩng đầu, chân còn chưa kịp nâng lên, thì cảm giác lo lắng bất an ở bên dưới đáy lòng, liền bị hình ảnh kinh diễm trước mắt đập tan, thân thể chấn động một trận.
Lương Tưởng Huân khoát trên người duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng, size áo là dành cho anh, nên cô mặc vào có thể miễn cưỡng biến thành một cái váy cực ngắn, tinh tế khoe ra đôi chân thon dài trắng tuyết, mái tóc dài đen nhánh ở phía sau lưng chưa được chải cột gọn gàng, vài sợi tóc có chút hỗn loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247150/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.