Ánh mắt của Diệp Chi Sinh quá mức bức người, khiến cho Lương Tưởng Huân trong lòng kinh sợ, theo phản xạ có điều kiện quay đầu né tránh.
Nhưng là, hành động này của cô, không những không tiêu tán được kinh sợ nơi đáy lòng, ngược lại càng chọc cho Diệp Chi Sinh thêm phần tức giận.
Nhìn thấy cô kéo căng khoé môi, quay đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt anh bỗng trở nên u ám đáng sợ, tay anh tăng thêm sức lực, bóp cằm Lương Tưởng Huân đến xương sắp gãy, ép cô phải quay lại nhìn vào anh, ngữ khí mở miệng mang theo tia giễu cợt.
“Thế nào? Bởi vì người ở trước mặt là tôi, không phải là Hà Nghinh Phong, cho nên nhìn không thuận mắt?"
“Nhưng mà, Lương Tưởng Huân, để tôi nhắc cho em rõ, thời điểm hiện tại em đang là người của Diệp Chi Sinh tôi, chỗ em đứng đây, cũng chính là nhà của tôi, và người ở trước mặt em, càng là tôi, không phải tên đàn ông đó! Thế nên, dù chỉ là ở trong suy nghĩ, em cũng phải nghĩ ở chỗ này, không được phép vọng tưởng đến nơi khác.”
Những câu phía sau Diệp Chi Sinh nói ra, ngữ điệu ra lệnh, cảnh cáo rõ ràng, xong liền hất tay ra khỏi cằm Lương Tưởng Huân, nóng giận xoay người.
Trước lúc rời khỏi, anh giống như là nghĩ đến điều gì, anh không có quay người lại mà đứng yên lặng bên cửa, đưa về phía cô một bóng lưng thẳng tắp, trầm mặc gần một phút, dưới đáy lòng thay đổi ngữ khí, thấp giọng bỏ lại thêm một câu.
“Dù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247140/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.