Diệp Chi Sinh “hừ” lạnh một tiếng, thanh âm mở miệng lạnh lùng mà nguy hiểm.
“Đúng vậy, Diệp Chi Sinh tôi chính là ấu trĩ như vậy đấy, cho nên những thứ người khác nợ tôi, tôi tất cả điều phải lấy lại, niếu như không muốn náo lớn chuyện thêm nữa, thì tốt nhất tránh ra một bên, đừng đứng ở đó cản đường tôi.”
“Diệp..Chi..Sinh.” Hà Nghinh Phong gằng từng chữ một tên của người đàn ông trước mặt, bàn tay nắm chặt thành quyền, định nâng lên cho anh ta thêm một quả đấm.
Lương Tưởng Huân lo sợ niếu hai người đàn ông này vẫn còn tiếp tục mỗi người một câu khiêu khích nhau, thì chắc chắc sẽ lại lần nữa náo thêm một trận. Vậy nên ngay lúc cô nhìn thấy Hà Nghinh Phong xúc động mạnh mẽ sấn tới trước mặt Diệp Chi Sinh, cô liền gấp gáp mở miệng lên tiếng: “Tôi đi… Đừng tiếp tục đôi co qua lại nữa, tôi đi là được chứ gì.”
Hà Nghinh Phong liền nhăn chặt mi tâm lại, lo lắng quay đầu nhìn Lương Tưởng Huân nói.
“Tiểu Huân, em không được đi theo anh ta, bộ dáng của anh ta như vậy, niếu như em bằng lòng với yêu cầu này, chắc chắn sẽ gặp chuyện, lẽ nào em đã quên rồi sự việc xảy ra vào năm đó, anh ta đã…”
“Phong Phong…” Lương Tưởng Huân lần nữa cắt lời Hà Nghinh Phong, cô khẽ mím môi, chuyển dời tầm mắt lướt qua người Diệp Chi Sinh một chút, qua tầm mười giây, mới nhẹ giọng nói tiếp.
“Không sao đâu, chỉ có mười ba ngày thôi mà, em có thể tự ứng biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247137/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.