Chu Bội Ngọc nhíu chặt đôi lông mày, nhìn chằm chằm Chu Chính Nam, không lên tiếng.
Chu Chính Nam nhớ đến lúc ở Diệp gia, ông sau nhiều lần ra sức thuyết phục Lâm Thiếu Lan, đốc thúc chuyện hôn sự, và kể cho bà nghe vấn đề khó khăn mà xí nghiệp hiện đang đối mặt, Lâm Thiếu Lan đã trầm mặc một lúc, lâu sau đó mới thấp giọng nói ông, về việc xí nghiệp gặp khó khăn, bà sẽ nói con trai nghĩ phương án cứu lấy xí nghiệp, cũng như hoàn thành tâm nguyện của chồng bà trước lúc lâm chung đã uỷ thác lại. Còn về việc hôn sự, bởi vì bà một lần đó, cứ không ngừng đốc thúc, ép buộc con trai kết hôn, thuận theo ý bà, để rồi vì sự nông nóng của bà, mà khiến cho con trai chịu phải nhiều thương tổn, bà cảm thấy rất có lỗi. Cho nên chuyện chung thân đại sự sau này của con trai, bà sẽ không can thiệp vào hoặc có ý kiến, tất cả để cho con trai tự mình quyết định... Một câu nói này của Lâm Thiếu Lan, tuy là không có lôi ra chuyện cũ, nhưng cũng phần nào làm cho ông bị một phen ngượng mặt.
Chu Chính Nam nghĩ tới đây mới lại hỏi.
“Mối quan hệ của con và Diệp Chi Sinh đã tiến triển tới đâu rồi?”
Chu Bội Ngọc nghe ba hỏi tới vấn đề này, cô cảm thấy có chút mệt mỏi thở dài một hơi, tuỳ ý ngã lưng ra sau ghế sô pha, chậm chạp buông ra một câu: “Vẫn không khả quan cho lắm.”
Chu Chính Nam vừa nghe vào trong tai, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247125/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.