Chu Bội Ngọc bởi vì tức giận chuyện, Cao Hạo cậy bản thân đang nắm giữ điểm trọng yếu của cô trong tay, liên tục tìm đến cô nói điều kiện, và chỉ cho phép cô nói được không cho phép từ chối.
Uất ức mà không thể phản kháng, khiến cho cô tâm tình vô cùng bức bối, cả đêm không thể chợp mắt, ở trên giường lớn cứ không ngừng lăn qua lộn lại, thẳng cho tới khi ánh bình minh dần dần ló rạng, cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Có thể là do tinh thần đã mệt mỏi, phần nào giúp cho Chu Bội Ngọc ngủ một giấc thật sâu, còn chìm vào mộng đẹp.
Không biết cô đã mơ bao lâu, mà ngay tại thời khắc cô nhìn thấy, cô và Diệp Chi Sinh đang ở bên trong lễ đường, trên người cô và anh điều mặc âu phục, váy cưới, dưới sự chứng kiến của nhiều người, nhẹ nhàng nâng tay cô lên chuẩn bị đeo nhẫn cưới, thì chuông cửa ở bên ngoài, do bị một người nào đó liên tục nhấn vào, truyền đi khắp nơi trong căn phòng tiếng “Ding…Ding…Ding” làm cho tỉnh giấc.
Cảnh đẹp giữa chừng bị bỏ lỡ, khiến Chu Bội Ngọc vừa tỉnh dậy đã cảm thấy rất không cao hứng, cánh tay vừa nâng lên định xoa xoa nơi ấn đường, thì tiếng chuông ở bên ngoài kia, lại vẫn còn dồn dập ngân vang, làm cho đôi lông mày xinh đẹp của Chu Bội Ngọc ngay lập tức nhăn chặt lại.
Cô buồn bực xốc tấm chăn trên người ra, xuống giường, vừa bước bước chân tiến về phía cửa, trong vừa miệng lầm bầm mắng kẻ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247120/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.